Trong suy nghĩ của anh, hai người yêu đương sẽ luôn ngọt ngào sến sẩm với nhau, nhưng anh lại cầm phải một bịch sữa đậu nành và bánh quẩy, tuy rằng bên trong có bọc thêm một cái túi nữa, nhưng túi nhựa bên ngoài vẫn dính đầy dầu mỡ.
Anh không khỏi cảm thấy chán nản, cảm giác này không tốt chút nào. Anh nghĩ hóa ra không phải tất cả phụ nữ đều sẽ giống Hoắc Kiều, luôn duy trì
hình tượng hoàn mỹ từng phút từng giây. Thì ra phụ nữ chưa lập gia đình cũng có thể có phong thái bình dân như vậy.
Cuối cùng hai người không thể ăn bữa sáng cùng nhau vì cuộc họp sáng ở Khương Thị sắp bắt đầu!
Anh chỉ có thể đưa Tống Thanh Thanh về nơi ở của cô ta, sau đó tự lái xe về công ty, khi xuống xe anh mới phát hiện ở nơi ghế phó lái có một túi đồ ăn sáng… đầy dầu mỡ.
Có tiếng gõ cửa kính xe, anh hạ cửa sổ xuống, là thư ký Anna.
Anna vừa trẻ tuổi vừa xinh xắn, mặc đồng phục thư ký rất đẹp, nở nụ cười ngọt ngào: “Tổng Giám đốc Khương, cuộc họp sáng sắp bắt đầu rồi!”
Khương Lan Thính chỉ vào ghế phó lái: “Xử lý thứ này đi!”
Anna không khỏi sửng sốt khi thấy túi đồ ăn sáng kia, có điều lập tức trở nên tự nhiên, nói: “Hôm nay cô Hoắc ăn sáng kiểu Trung Quốc với Tổng Giám đốc Khương ạ?”
Khương Lan Thính mở cửa xuống xe, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chia tay!”
Anna:… (Thế đây là người phụ nữ mọc hoang ở đâu ra vậy?)
Hóa ra sếp đã có niềm vui mới rồi!
Nhưng vị sếp có niềm vui mới đang cau mày đứng trong thang máy, trông có vẻ cũng không vui lắm… Anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào con số màu đỏ ở trên thang máy, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Anna, chia tay với phụ nữ thì nên tặng quà gì mới được đây?”
Anna vẫn ngọt ngào làm tròn trách nhiệm của mình: “Dựa vào những mối quan hệ trước đây của Tổng Giám đốc Khương và địa vị của cô Hoắc, tôi nghĩ †ặng một bộ trang sức có giá khoảng năm mươi triệu tệ là ổn, nếu giá thấp hơn sẽ không đáng để tặng!”
Cô ta lại hỏi: “Tổng Giám đốc Khương, có cần tôi xử lý giúp ngài không ạ?”
Mặt Khương Lan Thính vẫn không chút thay đổi: “Không cần! Tôi tự xử lý được!”
Anna thầm nghĩ có lẽ niềm vui mới của sếp không tốt lắm, nếu không sao. ‘Tổng Giám đốc Khương có vẻ không tập trung như vậy? Trông sếp chẳng có chút hứng trí của người đang yêu gì cả, cô ta còn nhớ hai năm trước khi Tổng Giám đốc Khương vừa ở bên cô Hoắc, lúc nào cũng rất để ý hình tượng, cả người luôn phấn chấn vui vẻ.
Lúc họp, Khương Lan Thính có hơi mất tập trung.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh còn mãi suy nghĩ quà chia tay cho Hoắc Kiều, nên là đá ruby hay sapphire đây nhỉ, hay là tặng thẳng kim cương luôn? Kết quả là chất lượng cuộc họp giảm sút không phanh, họp cả ngày mà chẳng thảo luận ra được gì.
Đến khi tan tầm, ông Khương đến tìm anh nói chuyện, hỏi bóng hỏi gió chuyện hẹn hò của anh: “Bố nghe nói anh và cô bé bên nhà họ Hoắc kia bên nhau cũng
lâu rồi, sao không dẫn về ra mắt ông nội?”
Khương Lan Thính ngồi trên tay vịn ghế sô pha, duỗi đôi chân dài miên man của mình.
Nghe vậy, anh thản nhiên nói: “Con chia tay với cô ấy rồi!”
Ông Khương không nói nên lời: “Yêu nhau lâu vậy rồi sao còn chia tay? Không phải hai đứa ở chung rồi sao?”
Khương Lan Thính: “Bố, sao bố biết chuyện này?” Ông Khương tức giận nói: ‘Bố nghe mẹ anh nói vậy! Bà ấy trông vui lắm.” Tin tức truyền miệng giữa mấy vị phu nhân rất mau lẹ, chẳng có gì bất ngời
Khương Lan Thính lại thả thêm một quả bom nguyên tử: “Con quen người khác rồi! Muốn kết hôn với người này!”
Ông Khương phấn chấn lên ngay: “Là người thế nào? Để bố lọc cho anh, thấy ổn thì dẫn đến ra mắt ông!”