Đồi hỏi rất nhiều .
Cô bé mặc bộ đồ ngủ liền thân, nằm bò trên ngực cậu, ồn ào đòi mặc tã đi ngủ, nói rằng như vậy thì cô bé sẽ không phải ra khỏi giường để đi vệ sinh. Để chứng minh cho sự chân thành của mình, cô bé còn ra sức kéo một cái túi lớn đựng đống quần hoa nhỏ ra, tất cả đều là quần cô bé dùng khi mới một tuổi, không biết thế nào mà lại giấu đi.
Lục Thước dở khóc dở cười.
Anh cầm cái quần hoa nhỏ kia lên, ra vẻ với Tiểu Lục Hồi một chút: “Có xấu hổ không cơ chứ, quần của cục cưng một tuổi, cục cưng hai tuổi của chúng ta sao. mà mặc được đây?”
Tiểu Lục Hồi xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng.
Cô bé cầm quần hoa nhỏ, mặc lên cho cậu mình, vừa mặc vừa ra sức nói: “Cậu cũng mặc được!”
Lục Thước cười tới mức ngã ra giường.
Lục Huân dạy hai đứa con xong, trở về từ phòng cho trẻ, vừa xoa cổ vừa nói: “Mệt chết em rồi! Sao lại nói là em dạy chúng chứ, rõ ràng là chúng dạy em!”
Thấy Lục Thước đang cười, cô bưồn bực: “Sao vậy?”
Nhìn lại, trên giường chất đầy tã giấy hoa nhỏ.
Tiểu Lục Hồi ngồi giữa chiếc giường lớn, mềm mại đáng yêu, lại muốn mợ mặc quần hoa nhỏ của mình… Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, chỉ muốn đưa món đồ tốt nhất cho người mình thích.
Mợ chỉ cần mặc cái này vào thì ban đêm sẽ không cần phải dậy đi tiểu.
Lục Huân cũng dở khóc dở cười.
Cô vừa đi đến định bế Tiểu Lục Hồi thì bị Lục Thước đưa tay ra kéo, cả người cô ngã vào lòng chồng mình, tiếp theo anh liền tìm tới đôi môi của cô, hôn xuống, đầu tiên chỉ là một nụ hôn mang tính thăm dò, sau đó biến thành đưa lưỡi vào hôn thật sâu, vừa hôn vừa vuốt ve…
Tiểu Lục Hồi ngồi bên cạnh, mắt mở to…
Cậu mợ đang làm gì thế?
Dưới ánh mắt của cô bé, Lục Huân hoàn toàn không thể tập trung nổi, mà lúc này Lục Thước đã đặt cô xuống dưới thân mình, bắt đầu cởi cúc áo của cô. Lục. Huân chống tay lên vai anh, nhẹ nhàng thở dốc: “Còn trẻ con ở đây đấy.”
Lục Thước dừng lại, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Lục Huân có thể cảm nhận được sự gấp gáp của anh, có lẽ anh đang rất muốn, cô mềm giọng: “Đợi con bé ngủ đãt”
Lục Thước nhìn về phía Tiểu Lục Hồi.
Tiểu Lục Hồi lập tức nằm xuống, nằm thẳng tắp, cái bụng nhỏ lộ ra.
Lục Thước cúi đầu hôn môi vợ.
Giọng anh vô cùng dịu dàng, anh nói: “Em thật đáng yêu! Lục Huân, nếu không quá bận rộn, chúng ta nên sinh thêm một đứa nữa… Yêu nhau như chúng ta đều nên sinh nhiều thêm mấy đứa.”
Lục Huân đấm nhẹ anh một cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!