Diệp Bạch vừa dừng xe.
Cửa kính xe hạ xuống, anh đối mắt với Lục u.
Anh nhìn cô, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lên xe!”
Nói xong, chờ một lúc lâu mà Lục u cũng không động đậy, anh bèn mở cửa xuống xe đi đến trước mặt cô… Anh nhẹ nhàng cầm lấy túi thế thao trong tay cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao mấy hôm nay lại tránh anh?”
“Tỏi không có tránh mặt anh!”
“Không cần thiết phải làm vậy!”
Lục u thản nhiên nói xong, thấy Diệp Bạch đã cất túi của mình vào cốp xe.
Cô không nói gì, chỉ tự mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Diệp Bạch hơi kinh ngạc.
Sau khi lên xe, anh xoay người nhìn cô chăm chú, khẽ hỏi: “Về căn hộ nhé?”
Lục u vừa đánh golf xong nên rất mệt, tựa vào lưng ghế không phản đối, nhỏ giọng ừ một tiếng… Nhưng Diệp Bạch vẫn chưa buông tha cho cô, khi nghiêng người cài dây an toàn cho cô, anh
bỗng ngước mắt lên hỏi: “Mấy hôm nay có đi xem mắt không?”
Lục u cụp mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh.
Diệp Bạch nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau lại giữ lấy đầu cô, hôn cô… Không gian bên trong xe chật hẹp, tiếng nuốt nước bọt vốn mờ ám lại rõ ràng vô cùng.
Thật lâu sau, nụ hôn của hai người mới kết thúc.
Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, lại hỏi thêm lần nữa: “Có đi xem mắt không vậy?”
Lục u mạnh miệng: “Không gặp được người phù hợp thôi!”
Khi nói xong, hơi thở cô cứ nhấp nhốm không đều, cánh môi khẽ run lên… Diệp Bạch nghiêng người về phía trước, gần như nửa nằm lên người cô, anh ôm cô thật lâu, rồi mới thì thầm bên tai cô, hỏi: “Anh không phù hợp với em sao? Không hợp mà sao đêm đó chúng ta làm nhiều lần như vậy?”
Lục u đẩy anh: “Anh bớt đùa giỡn lưu manh lại đi!”
Diệp Bạch ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng buông tha cho cô, khi khởi động xe, anh mới thấp giọng nói: “Đến căn hộ nhé! Anh nấu cơm cho
em!”