Chương Bách Ngôn nói xong, khóe mắt trở nên ươn ướt.
Những chuyện này cũng đến gần đây anh mới biết… Thì ra trong suốt tám năm anh căm hận Lục U, cô cũng đã phải trả giá rất đắt vì mối quan hệ này.
Anh có thể tưởng tượng ra được năm đó đứa trẻ kia chắc chắn đã vô tình bị sảy.
Nếu không, Lục U sẽ giữ lại.
Thực ra bọn họ đã có tám năm, tám năm cơ hội để hòa giải, nhưng họ lại không làm… Thực ra, họ có yêu nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là họ đã đồng thời bỏ lỡ đối phương.
Cho dù không có Diệp Bạch, họ cũng chắc chắn không thể ở bên nhau.
Trong phòng khách rộng lớn, cả hai im lặng một lúc lâu, mẹ Chương mới lên tiếng, không nói gì về Lục U mà hỏi con trai: “Bách Ngôn, con vẫn chưa ăn gì đúng không, mẹ làm cơm chiên trứng cho con nhé!”
Mẹ Chương nói xong, ánh mắt Chương Bách Ngôn càng trở nên chua chát.
Năm đó khi họ đang trong giai đoạn khó khăn nhất, mẹ Chương vì quá bận rộn kiếm sống, hoàn toàn không thể quan tâm đến anh, món cơm chiên trứng trước khi đến trường có lẽ là tất cả tình thương mà bà dành cho anh, cũng là thứ tốt nhất mà bà có thể cho anh khi đó.
Anh không đáp, mẹ Chương lặng lẽ lau nước mắt rồi vào bếp nấu ăn. Trong lúc bà đang nấu ăn, Chương Bách Ngôn vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu rồi cúi đầu châm lửa.
Giọng nói trâm buồn của mẹ Chương vang lên từ trong bếp.
Bà nói: “Bách Ngôn, là mẹ có lỗi với con!”
Năm đó, bà tìm đến Lục U, bà đã nói rất nhiều lời khó nghe.
Bà mắng Lục U không biết xấu hổ, quấn quýt lấy con trai bà, mắng cô vô liêm sỉ, nói trên đời này ngủ với ai không được mà cứ nhất quyết phải ngủ với con trai bà… Bà vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Lục U tại thời điểm đó.
Lúc đó bà sung sướng lắm!
Bà cực kỳ hận nhà họ Lục, con gái nhà họ Lục vừa tủi nhục vừa đau đớn, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khoái trá không thể giải thích.
Thực ra bà cũng biết Bách Ngôn thích cô.
Lúc đó trông anh hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhưng bà nghĩ Lục U không phải là người duy nhất có thể khiến Bách Ngôn hạnh phúc. Huống chỉ… một người đàn ông nên rời đạp đất chứ không nên bị mắc kẹt trong tình yêu nam nữ. Bà cho rằng Từ Chiêm Nhu hiểu chuyện và dịu dàng hơn, phù hợp với Bách Ngôn hơn.
Thậm chí, đã nhiều năm như vậy rồi, Bách Ngôn vẫn chưa hề yêu ai khác.
Tình yêu của anh dành cho Lục U thậm chí còn bị bóp méo bởi sự hận thù mà bà gieo vào. Anh thích Lục U… nhưng tình yêu vặn vẹo này khiến người ta ngột ngạt.
Một đứa trẻ sống sờ sờ cứ thế ra đi!
Mẹ Chương đau lòng, nếu năm đó bà không tìm đến Lục U… Bà lặng lẽ nuốt
Có phải Bách Ngôn cũng đã trai gái sum vầy? Có phải sẽ hạnh phúc hơn bây giờ không?
Nửa giờ trôi qua, món cơm chiên trứng nóng hôi hổi đã hoàn thành, được mang ra bàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!