Ước chừng là chuyện tối hôm qua, sáng nay bọn họ ở chung rõ ràng cũng có chút không được tự nhiên, Hoắc Tây ăn xong bữa sáng lại ôm Tiểu Hoắc Tinh, Tiểu Hoắc Tinh biết cô phải đi, rất luyến tiếc, cứ ôm cô không buông.
Hoäc Tây hôn bé một cái, trấn an: “Có bố ở đây mà.”
Cô giao Tiểu Hoắc Tinh cho Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Khoảng bốn giờ chiều em về, ở đây vẫn luôn có dì, buổi trưa cũng sẽ có người đưa cơm tới”
Trương Sùng Quang gật đầu, thái độ rất lạnh nhạt.
Hoäc Tây lẳng lặng nhìn anh, sau một lúc lâu, cô lại nở nụ cười rất nhẹ.
Cô xuống xe rời khỏi bệnh viện, cũng không đến văn phòng luật, thật ra không có chuyện gì quan trọng… Cô đơn giản là muốn Trương Sùng Quang và
Tỉnh Tinh ở chung với nhau, cô nhìn ra được anh rất muốn ôm đứa bé, nhưng ngại cô ở bên cạnh.
Xe dừng ở ven đường. Đầu Hoắc Tây vô lực tựa vào lưng ghế… Đúng, theo đuổi Trương Sùng Quang đối với cô mà nói, là bản năng từ nhỏ
đã biết, bị anh từ chối một hai lần cũng không có sao cả, từ nhỏ da mặt cô đã dày rồi.
Nhưng mà anh và cô đều đã quên, hiện tại Hoắc Tây đã không phải là Hoắc Tây năm đó.
Nội tâm của cô đã sớm thủng nát trăm ngàn lỗ.
Cô cố lấy dũng khí, còn chịu được mấy lần Trương Sùng Quang đánh tan nữa… Hoắc Tây không biết.
Cô đi dạo bên ngoài hơn nửa ngày, ba giờ rưỡi chiều trở lại bệnh viện, Trương Sùng Quang đã không còn.
Người giúp việc thận trọng nói.
Hoắc Tây đã sớm dự liệu được, cô chỉ sờ cái đầu nhỏ của Hoắc Tỉnh, im lặng an ủi đứa bé.
Cô bé ngẩng đầu lên, háo hức nhìn cô.
Trong miệng kêu to: “Bố bố… Bố bố…
Hoắc Tây ôm bé vào lòng, dịu dàng an ủi: “Mấy ngày nữa bố sẽ tới thăm con thôi.”
Thế nhưng, trong những ngày rất dài kế tiếp, Tiểu Hoắc Tinh không đợi được Trương Sùng Quang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!