Trương Sùng Quang chạm tay vào thì phát hiện cô bé quả thật đã tè ra quần, một vùng ấm ướt lớn nặng trình trịch.
Ông bố đặt cô con gái nhỏ vào nôi, khéo léo thay tã cho cô bé, còn rửa sạch và thoa phấn cho cái mông nhỏ.
Tiếu Hoắc Tinh cảm thấy thoải mái, đá chân vui vẻ chờ ăn.
Trương Sùng Quang do dự một chút, ôm con gái nhỏ đặt lên giường lớn. Anh nằm nghiêng, nhẹ nhàng cởi đồ của Hoắc Tây, sợ đánh thức cô nên rất nhẹ tay nhẹ chân.
Phòng ngủ tối om, anh không để ý rằng Hoắc Tây đã thức.
Anh đấy quần áo của cô sang một bên, đặt đứa bé vào lòng cô. Tiếu Hoắc Tinh dựa vào bản năng tìm được chỗ mà bắt đầu mút mạnh, tiếng nuốt nước ừng ực khiến Trương Sùng Quang có hơi mất tự nhiên.
Cho dù đây đã là lần thứ ba anh làm bố rồi.
Trong lúc ăn, Tiểu Hoắc Tinh rên rỉ hai tiếng, Trương Sùng Quang đang định ôm cô bé đối chỗ.
Hoắc Tây khẽ cử động, nhẹ nhàng ôm bé cưng sang bên kia, giọng Trương Sùng Quang
khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
Cô “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang đỡ thân thế, yên tĩnh ở bên cạnh…
Sau khi bế Tiếu Hoắc Tinh về nôi, Trương Sùng Quang quay trở lại giường, lòng bàn tay đè vào gối định nằm xuống thì vô tình phát hiện ra gối ướt.
Đôi mắt Trương Sùng Quang nheo lại, Hoắc Tây… khóc?
Anh từ từ nằm xuống, lòng bàn tay dính đầy nước mắt nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, sau đó lại lấy ra liếm một cái.
Trong bóng tối, bọn họ không ai có thể nhìn thấy biếu cảm của người kia.
Trương Sùng Quang nói nhỏ: “Có hơi mặn! Hoắc Tây, nói cho anh biết vì sao em khóc. Có phải anh làm chưa tốt điều gì khiến em lại không vui không?”
Hoắc Tây không nói nên lời, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô rất muốn khóc.
Cô khẽ lắc đầu.
Trong lòng Trương Sùng Quang ươn ướt, không hỏi nữa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…
*
Bọn họ cứ tiếp tục chung sống như thế, coi như bọn họ sống chung với nhau cũng không tệ.
Trương Sùng Quang bắt đầu tôn trọng cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!