Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang ra ngoài, cuối cùng ôn Noãn vẫn đuổi theo.
“Sùng Quang.”
Ôn Noãn khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hiển nhiên là không muốn đế Hoắc Minh nghe thây.
Trương Sùng Quang quay người lại, tuy sắc mặt anh tái nhợt nhưng trông rất dịu dàng, không u ám như lúc mới ly hôn, có lẽ vì đã đạt được thỏa thuận với Hoắc Tây, lại có thêm cơ hội.
Cả người anh vì cơ hội lần này mà được tiếp thêm sinh lực.
Anh biết Ôn Noãn muốn nói gì, thế là liếc mắt nhìn sang Hoắc Tây, nhẹ giọng nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không ép Hoắc Tây làm những chuyện mà cô ấy không muốn.”
Ôn Noãn chậm rãi bước đến.
Bà vỗ nhẹ vào cánh tay Trương Sùng Quang, nói: “Mẹ nghe lão Triệu nói gần đây sức khỏe của con không tốt lắm, phải biết tự chú ý đến sức khỏe của mình, đừng quá lao lực.”
Mặc dù những lời này là nói vì Hoắc Tây nhưng trong lòng Trương Sùng Quang cũng đột nhiên thắt lại.
Anh có tình cảm sâu nặng với vợ chồng Hoắc Minh.
Nhưng một người đàn ông gần bốn mươi tuổi làm sao có thế tùy tiện nói ra điều đó, yết hầu anh hơi cử động, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, nói: “Mẹ, con đưa Hoắc Tây về trước”
Ôn Noãn lưu luyến, nhưng đành buông tay.
Trương Sùng Quang dẫn Hoắc Tây xuống lầu, lên xe.
Sau khi ngồi lên xe, Hoắc Táy giữ im lặng, tuy cô không còn lạnh lùng như băng giống trước kia, nhưng họ đã chia tay láu, cô không biết phải nói gì với anh ngoài chuyện về mấy đứa nhỏ.
Đột nhiên, tay cồ bị nắm lấy.
Tay chạm tay, nhiệt độ cơ thế của anh không ấm lắm mà còn khá lạnh.
Hoắc Tây theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng vừa mới động một chút đã bị kéo lại mạnh hơn, cô thậm chí còn có thế cảm nhận được đầu ngón tay anh đang nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay mình.
Nhẹ nhàng, yên ắng.
Hoắc Tây khẽ co ngón tay lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng không giãy giụa nữa, để mặc cho anh nắm lấy.
Trương Sùng Quang chỉ nắm tay cô như vậy chứ không làm gì khác… Chiếc RV màu đen đang chạy êm, Trương Sùng Quang ngồi ở ghế sau nghĩ nếu thời gian dừng lại mãi mãi ở thời khắc này thì tốt biết bao, anh sẽ luôn được ở bên Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhìn ra ngoài cửa số xe.
Cô nhìn thấy bên đường có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới đang quỳ xin ăn.
Vóc người vô cùng gầy yếu, lại thêm một đôi chân bị gãy.
Hai móc áo lót hoa văn của cô ta bị đứt mất, để lộ phần da thịt trắng như tuyết, mái tóc bù xù, khuôn mặt đen đúa không nhìn ra đường nét vốn có… Người phụ nữ không ngừng lạy lục người qua đường chỉ để đổi lấy một ít tiền hay chút bánh mì thương xót.
Cô ta làm Hoắc Tây nhớ đến một người.
“Dừng xe.” Hoắc Tây vội vàng nói.
Tài xế giảm tốc độ lại, thản nhiên nói: “Bà chủ, ở đây không cho đổ xe, đỗ xe là phạm luật.”
Trương Sùng Quang tiếp lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Làm theo ý bà chủ.”
Tài xế không dám nói gì nữa, vội vàng dừng xe tấp vào ven đường.
Xe vừa dừng lại, Hoắc Tây đã mở cửa, vừa sinh xong còn yếu, cả người cô gần như là lảo đảo
chạy về phía trước… Trương Sùng Quang đi sau cô, anh gọi nhưng cô không nghe thấy gì.
Nửa phút sau, Hoắc Tây thả chậm bước chân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!