Ông ta lại ôm Lý Tư Ỷ một lát, đè cô ấy dưới người và hôn…
“Bố, bố ơi…” ở cầu thang vang lên tiếng của Cố Tư Kỳ.
Lý Tư Ỷ nắm chặt tóc đen của ông ta, không cho ông ta hôn nữa.
Đầu tiên, Cố Vân Phàm nằm trên cần cổ cô ấy, cười trầm thấp hai tiếng, sau đó ông ta xoay người sang bên kia bình tĩnh lại một lát rồi cất
giọng rất đỗi dịu dàng: “Em đừng đi xuống, tôi dổ dành con bé xong sẽ tới.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy không ổn, nhưng khi cô ấy đến nhà vệ sinh chải chuốt lại mới phát hiện bản thân thật sự rất xộc xệch nên chỉ có thể từ bỏ.
Đêm giáng sinh, tuyết mịn tiếp tục nhẹ nhàng rơi xuống.
Cổ Vân Phàm xuống lầu.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân vô cùng điềm tĩnh của ông ta. ông ta không hề đối phó đơn giản qua loa với con gái, mà là ở bên cạnh làm bạn với cô bé gần hai giờ, sau khi dỗ cô bé ngủ mới trở về phòng ngủ chính.
Lý Tư Ỷ đang gọi điện thoại cho mẹ.
“Dạ… Không về, con biết rồi.”
Cổ Vân Phàm ôm cô ấy từ phía sau, cằm đặt trên vai gầy của cô ấy, yên lặng lắng nghe người yêu nói chuyện… còn có thế nghe thấy giọng mẹ Lý trong điện thoại.
Lý Tư Ỷ nghiêng đầu liếc thoáng qua ông ta, vội nói mấy câu xong cúp điện thoại.
Cố Vân Phàm nắm chặt cánh tay, khẽ hỏi: “Mẹ em cho rồi à?”
Từ trước đến nay ông ta luôn nói chuyện không cần mặt mũi, da mặt cô ấy mỏng mà ông ta cứ thích đâm vào chỗ đó hết lần này đến lần
khác. Lý Tư Ỷ không muốn để ý đến ông ta, nhưng Cố Vân Phàm không buông cô ấy ra. ông ta ôm cô ấy đến trước cửa số sát đất rồi đè trên cửa sổ hôn.
Hôn đến lúc lảo đảo, ý loạn tình mê.
Đột nhiên màn cửa bị kéo ra, bên ngoài có mấy ánh đèn neon, còn có bông tuyết mỏng manh giống như muốn bay vào lòng Lý Tư Ỷ. cố Vân Phàm áp lên môi cô, thấp giọng nói: “Tư Ỷ, sau này đêm giáng sinh hàng năm chúng ta đều ở bên nhau, được không?”
Cơ thề mềm mại của cô ấy dựa trên cửa sổ.
Thật sự không chịu nổi.
Nào có ai như ông ta chứ?
Nhưng cố Vân Phàm móc từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, rất lớn và lấp lánh… Ông ta cầm nhẫn kim cương nhưng không cầu hôn cô ấy, mà quỳ một gối xuống đất, nắm chặt bàn tay trắng trẻo của cô ấy, giúp cô ấy đeo nhẫn vào ngón áp út.
Kích thước vừa vặn.
Cô ấy đeo vào trông thật sặc sỡ và lóa mắt.
Cố Vân Phàm nghiêng người hôn cô ấy, ông ta không đứng dậy ngay mà vẫn giữ tư thế như vậy một lúc lâu, không nói gì nhưng lại giống như đã nói lên tất cả.
Trong bóng tối, nơi khóe mắt Lý Tư Ỷ lướt qua một tia sáng.
Đó là lời thỏa hiệp, cũng là sự ấm ức của quá khứ.
“Đừng khóc! Tư Ỷ… Đừng khóc.”
Ông ta ôm cô ấy rất dịu dàng, vừa hôn vừa liếm nước mắt nơi khóe mắt giúp cô ấy, dỗ dành đối phương như đang dỗ dành cố Tư Kỳ: “Sau này tôi sẽ không làm em đau lòng nữa.”
Cánh tay mảnh khảnh của cô ấy vòng qua cố ông ta, có lẽ trong nửa năm dài dằng dặc này cô ấy mới thật sự buông bỏ được khúc mắc trong lòng.
Cố Vân Phàm là người nóng tính.
Ông ta cũng ham thú vui, nhiều thủ đoạn. Nhưng lúc này ông ta chỉ muốn dùng cách truyền thống nhất đổi xử với cô. ông ta ôm cô ấy trở về chiếc giường mềm mại, đối xử dịu dàng… Trong những phút giây vui vẻ này, ông ta chăm chú nhìn từng thay đối trên nét mặt cô ấy, ông ta mang đến cho cô ấy còn nhiều cảm xúc hơn trước kia.
Vào lúc gian nan nhất, ông ta bám vào bên tai cô ấy lấm bấm: “Tư Ỷ, chúng ta kết hôn đi!”
Cơ thể Lý Tư Ỷ khẽ run.
Thật lâu sau, cô ấy mới tỉnh táo lại, đôi mắt mông lung mở ra. Cô ấy nhìn sang người đàn ông