Trong lần mây mưa trước, Cố Vân Phàm nói vài năm qua anh chưa từng có người phụ nữ nào.
Cô tin lời anh nói.
Loại người như anh không cần phải nói dối, mà anh cũng khinh thường đi nói dối. Lúc bọn họ quen nhau, anh cũng vẫn có người khác, lần nào cũng không có ý định lừa cô, thậm chí còn có một vài cô gái chạy tới trước mặt cô khiêu khích cô. Cô không phải vợ anh, chỉ có thể chịu đựng tức giận.
Nghĩ đến những chuyện kia, Lý Tư Ỷ liền trở nên lạnh lùng, tự khinh bỉ mình khi thấy mình mềm lòng.
Cố Vân Phàm chưa khỏe hoàn toàn, mới đi vài bước là trên trán đã toát mồ. hôi lạnh.
Lý Tư Ỷ nhẹ giọng nói: “Hay là… dùng cái kia đi!”
Cái kia…
Trong đầu Cố Vân Phàm chợt lướt qua hình ảnh kia, chỉ là nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tục tằng. Không phải là anh không muốn, mà là anh biết Lý Tư Ỷ
không muốn, anh không nỡ ép buộc cô. Anh liếc cô: “Nhu cầu hiện nay của em lớn vậy sao?” Lý Tư Ỷ: Đau chết anh luôn đi!
Cố Vân Phàm thật sự rất yếu ớt, kể cả khi mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, thì cũng không tự mình cởi quần được. Lý Tư Ỷ không làm ra vẻ, lưu loát giúp anh cởi quần.
Cố Vân Phàm vừa cúi đầu liền nhìn thấy chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô. Hình ảnh đập ngay vào mắt, ngồi ngay bên dưới là cô… Anh mất hết suy nghĩ này kia, chỉ còn lại cảm động.
“Tư Ỷ!” Anh gọi nhẹ tên cô, không nói thêm gì khác.
Anh nghĩ, ngay tại khoảnh khắc này, anh muốn cùng cô bên nhau đến già… Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, chắc là anh sẽ già trước, và cô sẽ vĩnh viễn là cô bé của anh.
Chờ anh giải quyết xong, Lý Tư Ỷ kéo quần lên cho anh.
Cô vừa ngước mắt liền thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Có Lý Tư Ỷ chăm sóc, Cố Vân Phàm không muốn xuất viện, nhưng mà cứ ở bệnh viện mãi thì có một số chuyện không tiện lắm.
Một tuần sau, anh xuất viện.
Công ty có An Nhiên trông coi nên anh cũng yên tâm. Khi có chuyện lớn cần quyết định, An Nhiên cũng sẽ đi hỏi ý kiến của anh.
Hoắc Tây thỉnh thoảng cũng đến đây để báo tình hình án kiện. Có điều, anh vẫn chưa thấy Lý Tư Ỷ.
Từ khi anh xuất viện, Lý Tư Ỷ không đến thăm anh nữa, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Trong phòng ngủ chính ở lầu hai, Cố Vân Phàm mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, để phủ bên ngoài chứ không đóng thùng…
Anh cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất.
Anh đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lý Tư Ỷ hay không thì cửa mở ra, Cố Tư Kỳ mặc chiếc váy xòe xinh đẹp chạy tới, ngửa đầu nói: “Cha ơi, thím Vương nói dẫn con đi ăn chè!”
Ăn chè?
Cố Vân Phàm nhíu mày.
Chị Vương đứng ngay cửa cười nói: “Đường xx có một tiệm chè chính gốc,
trời đang nóng có thể ăn chè để giải nhiệt. Tôi thấy Tư Kỳ ăn không ngon, nên định dẫn cô bé đi ăn chè.”
Cố Vân Phàm đồng ý, nhưng lúc chị Vương định dẫn Cố Tư Kỳ đi thì anh lại nói: “Chị vừa nói là đường xx?”
Nơi đó cách chỗ làm việc của Lý Tư Ỷ một con phố. Chị Vương gật đầu: “Đúng vậy!” Cố Vân Phàm nói: “Vậy chị đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ dẫn Tư Kỳ đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!