Cố Vân Phàm không dời bàn tay, dưới bàn tay là nhịp tim đập dồn dập của
Anh rất hiểu biết cô.
Dáng vẻ mỗi lần nói dối của cô đều khác với bình thường, vành tai hơi đỏ, nhịp tim đập nhanh…
Cái loại thân mật này không nên thuộc về bọn họ.
Lý Tư Ỷ muốn kéo tay anh ra, không ngờ anh chẳng những không rút ra, mà còn nắm ngược lại tay cô, để cô cũng cảm nhận nhịp tim của mình: “Đập nhanh quái”
“Buông tay ra! Cố Vân Phàm, anh là đồ không biết xấu hổi”
Cố Vân Phàm thấy cô tức đỏ cả mặt thì cười khế rồi buông tay ra. Anh nằm xuống gối, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Hôm ấy chúng ta làm rất nhiều lần, lần nào em cũng ôm cổ anh bảo anh đừng đi.”
Lý Tư Ỷ quay mặt sang chỗ khác: “Anh quên chuyện hôm ấy đi!” “Quên không được, ngày nào cũng phải nhớ đến vài lần.” Anh đúng là đồ lưu manh!
Lý Tư Ỷ cười lạnh: “Vậy ngại quá, khiến tổng giám đốc Cố nghẹn đến mức như vậy!”
Hai người nói qua nói lại, tuy rằng không thân mật như trước đây, nhưng mà cũng không còn xa lạ. Lý Tư Ỷ nghĩ rằng có lẽ là anh cảm thấy mình và anh mới
quan hệ với nhau, liền cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ trở nên khác rồi. Cô quyết định chờ anh xuất viện, cô sẽ bỏ chạy.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một người mà cả hai bên đều biết xuất hiện ngay cửa. Nhìn ra thì thấy là anh hai Lâm Bân của An Nhiên và con gái Nữu Nữu của anh ta.
Hiện nay Lâm Bân làm ăn khá tốt, có nhà có xe, xem như có chỗ đứng ở thành phố B.
Dù vậy, anh ta vẫn còn kém Cố Vân Phàm rất nhiều.
Anh ta xách túi đồ, nhìn trái ngó phải, nói: “Anh Cố, nghe nói anh bị thương nên tôi bỏ hết mọi chuyện đến thăm anh.”
Anh ta bỏ túi đồ xuống, đẩy nhẹ con gái mình vào phòng: “Mau gọi bác Cố, là bác Cố xử lý cho con đi học đấy!”
Nữu Nữu đã lớn rồi, cũng có vẻ phóng khoáng.
Cố Vân Phàm nể mặt An Nhiên, coi như là thân thiết với một nhà Lâm Bân. Có điều, lúc này anh đang ở riêng với Lý Tư Ý, chợt bị thằng nhãi Lâm Bân xen vào, trong lòng rất không vui.
Dù vậy, mặt ngoài anh vẫn cười như tắm mình trong gió xuân: “Bị thương nhẹ thôi mà.”
Lâm Bân không đồng ý
“An Nhiên gọi điện thoại cho mẹ tôi, nói là suýt chút nữa là xong. Mẹ tôi lớn tuổi dễ mềm lòng, ở nhà khóc cả buổi, nói là người tốt không có kết cục tốt.”
Cố Vân Phàm không cười nổi nữa.
Lâm Bân dùng thái độ làm ăn ngồi bên mép giường, chỉ hận không thể nắm tay nắm chân ân cần thăm hỏi… Một lát sau, Lý Tư Ỷ lên tiếng: “Anh Lâm, anh ấy mới may mười mấy mũi.”
Lâm Bân lập tức hoảng loạn: “Tôi không biết!”
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Vậy anh Cố mau nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng làm ra động tác lớn gì… Tuy rằng đàn ông chỉ thành thật khi bị treo trên tường, nhưng mà anh còn rất nhiều tiền chưa tiêu xong, nhớ phải giữ gìn sức khỏe mới được.”
Anh ta nói năng lộn xộn, Nữu Nữu nghe mà cười khúc khích.
Cố Vân Phàm cảm thấy anh ta ồn ào, may là Lâm Bân đã quay người đi rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!