Ông ta chỉ liếc thoáng qua Lý Tư Ỷ, không nói gì, tiếp tục dập tắt thuốc. Sau đó ông ta giơ tay đóng cánh cổng lại.
Lý Tư Ỷ bị người ôm chặt trong lòng, một bàn tay ông ta ép nhẹ lên gáy cô, đổi góc độ hôn nhau… Nụ hôn của người này cực kỳ hung hăng, còn quyến rũ chết người.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Cố Vân Phàm cũng buông Lý Tư Ỷ ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê bờ môi cô ấy, sau đó ông ta cất giọng khàn khàn nói: “Tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.”
Cuối cùng Lý Tư Ỷ cũng hoàn hồn lại.
Cô ấy liên tục tát Cố Vân Phàm ba cái, thế mà ông ta chẳng những không cáu mà còn nở nụ cười trầm thấp.
Ông ta ôm lấy Lý Tư Ÿ, dịu dàng hỏi: “Chia tay với anh ta rồi hả?”
Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử.
Đúng vậy, cô ấy và Trình Luật đã chia tay, cho nên Cố Vân Phàm cảm thấy mình có thể đối xử với cô ấy như vậy à?
Cô ấy quay đi, khẽ nói: “Anh thả tôi ra.”
Trong ánh sáng tối tăm, Cố Vân Phàm vẫn có thể nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ lên của Lý Tư Ỷ. Ông ta nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó, hỏi tiếp: “Khóc rồi à? Tiếc nuối như vậy sao?”
Lý Tư Ỷ đẩy ông ta ra: “Không cần anh phải quan tâm.”
Cô ấy vội vàng sửa sang lại quần áo trên người, trong bóng tối ngập tràn những tiếng thở ngắn và hổn hển, khiến Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử. Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói với Cố Vân Phàm.
“Cố Vân Phàm, thật ra anh không cần tốn công sức với tôi. Với một tỷ, anh có thể khiến rất nhiều cô gái trẻ trung khác hết lòng hết dạ vì mình, không cần thiết phải dồn hết lên người tôi đâu.”
Cố Vân Phàm nhíu mày: “Em không quan tâm sao?”
Lý Tư Ý cười nhạt: “Năm đó tôi thật sự rất quan tâm, nhưng quan tâm thì có ích gì đâu? Cố Vân Phàm, coi như tôi cầu xin anh đấy, hiện giờ tôi và anh là người của hai thế giới khác nhau.”
Người của hai thế giới khác nhau?
Cố Vân Phàm nói khẽ: “Tôi buông tay để em đi tìm người khác, để em kết hôn, thế nhưng kết quả thì sao?”
Lý Tư Ỷ hơi ngẩng đầu lên. Cô ấy nhìn ánh sáng hắt xuống từ tầng hai, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Người này không được thì tôi tìm người khác. Cố Vân Phàm, trên đời này nhiều đàn ông như
vậy, tôi nghĩ sẽ có người phù hợp với tôi thôi.”
Hai tay Cố Vân Phàm nắm chặt lại, ông ta nghiến răng, hung hăng nói: “Lý Tư Ỳ”
Lý Tư Ỷ nghiêng đầu nhìn ông ta.
Cô ấy cười thật khẽ: “Đau không? Cố Vân Phàm, trước đây tôi còn đau hơn gấp trăm lần so với chuyện này.”
Cuối cùng cô ấy vẫn rời đi, bước từng bước một tới bậc thang dưới ánh mắt ông ta, dần dần rời khỏi tầm mắt Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm tựa người vào tường. Ông ta bực bội châm một điếu thuốc thơm, trong lòng biết Lý Tư Ỷ sẽ không dễ dàng chấp nhận mình, nhưng đã qua lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn không mềm lòng đi chút nào… Là do trước đây ông ta đã làm tổn thương cô ấy quá sâu.
Lý Tư Ỷ trở về nhà.