Ông ta ngồi bên giường, chậm rãi lên tiếng: “Cô Lý của con và bạn trai cãi nhau, cho nên cô ấy vẫn còn cơ hội làm mẹ con đó.”
Cố Tư Kỳ giở chăn ra, vẻ mặt vui mừng.
Nhưng cô bé là vật nhỏ kiêu ngạo, cố gắng kiềm nén tâm trạng vui mừng mà cố tình nói với bố mình: “Bố, nghe có vẻ giống như không ai cần bố vậy. Còn phải chờ cô Lý và bạn trai cãi nhau.”
Lý Tư Ỷ:…
Cố Vân Phàm ngước mắt hỏi chị Vương: “Con bé học mấy thứ này từ đâu ra thế? Bây giờ trên tivi cũng phát những chuyện này ư?”
Chị Vương bình tĩnh đáp: “Đây không phải ngày thường ông Cố dạy cô chủ nhỏ à? Ông nói rất nhiều, cô bé đều ghi nhớ cả.”
Cố Vân Phàm sờ mũi mình: “Vậy sao? Đều là những gì tôi nói ư?” Chị Vương gật đầu lia lịa.
Lý Tư Ỷ quả thật không thể ở lại đây nữa, cô ấy muốn đi, dù sao cũng đã thăm bệnh rồi.
Cố Tư Kỳ lại soi mói: “Chị cũng không mang quà cho em. Không phải đi thăm người bệnh thì nên mua quà theo sao? Em cũng đâu có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ăn một bát hoành thánh hay gì đó, đã mấy ngày rồi em không ăn uống đàng hoàng.”
Lý Tư Ỷ vốn muốn đôi co với cô bé, nhưng nhớ ra vật nhỏ đang bị bệnh.
Cô ấy đành đè nén, xoa đầu Cố Tư Kỳ: “Vậy chị ra ngoài mua rồi vào bếp nấu cho em ăn được không?”
Cố Tư Kỳ miễn cưỡng đồng ý: “Đành tạm vậy.”
Cố Vân Phàm thấy hai người ở chung khá ổn, không khỏi kìm lòng sờ đầu con gái mình… Cố Tư Kỳ ngước mắt nhìn lên, cảm giác mình giống như chú chó nhỏ của bố và Lý Tư Ỷ, muốn vuốt thì vuốt.
Chị Vương nhanh trí, lập tức đi mua hoành thánh đông lạnh. Thật ra ngày thường cô chủ nhỏ không thích ăn món này. Chắc là vì muốn ở bên cạnh cô Lý.
Phòng VỊP có một bếp nhỏ rộng khoảng sáu mét vuông.
Lúc Lý Tư Ỷ nấu hoành thánh, mới giở bao bì ra thì Cố Vân Phàm từ phòng bệnh đi vào, còn tiện tay kéo cửa lại rồi ôm cô ấy từ phía sau và nỉ non: “Lúc trước em đâu biết làm mấy món này.”
Lý Tư Ỷ bảo ông ta buông tay.
Cố Vân Phàm buông cô ấy ra, nghiêng người sang một bên, lặng lẽ nhìn cô nấu nướng.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô ấy thật mềm mại và xinh đẹp.
Không còn trẻ trung dịu dàng như trước nhưng toát lên vẻ đẹp trầm tĩnh hơn. Ít nhiều cũng làm Cố Vân Phàm rung động, nhưng ông ta không muốn làm cô ấy khó xử. Ông ta không quên bây giờ Lý Tư Ỷ và Trình Luật vẫn chưa rạch ròi. Cố Vân Phàm không muốn ép buộc cô ấy nữa. Ông ta biết cô ấy không phải kiểu người để mình chịu thiệt.
Gặp lại nhau lâu như vậy, giữa họ thật ra mãi chưa thể bình tâm để nói chuyện cho tử tế. Lúc này lại bị kẹt ở một nơi nhỏ thế này, cuối cùng cũng nói chuyện rõ ràng, ông ta hỏi cuộc sống công việc của cô ấy.
Lý Tư Ỷ cũng thản nhiên trả lời. Cuộc trò chuyện diễn ra nhẹ nhàng và vui vẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!