Anh dè dặt gật đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Nhưng anh không đi ngay, mà lại châm một điếu thuốc lá, hút một hơi rồi ngước mắt nhìn Ôn Noãn vẫn đang đứng đó. Anh hất cằm: “Mau lên đi! Trời tối lạnh lắm.”
Ôn Noãn nhìn chằm chằm anh, một lần cuối cùng.
Bỗng nhiên cô xoay người rời đi.
Hoắc Minh chậm rãi lấy điếu thuốc bên môi ra, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô…
Mấy năm nay, Ôn Noãn là cô gái duy nhất khiến anh chú ý.
Nếu không bất đồng quan điểm, anh cứ ngỡ bọn họ sẽ ở bên nhau thật lâu. Anh biết mối quan hệ của họ đi đến bước đường này là lỗi do anh.
Anh liếc mắt thôi cũng thừa biết Ôn Noãn thích mình.
Nhưng khi cô đỏ mắt hỏi anh, rằng anh có yêu cô không…
Anh đã bỏ qua mối tình ấy!
Anh không muốn tốn thời gian cho một cô gái, không muốn nếm mùi bị phản bội một lần nữa. Dẫu cho anh biết Ôn Noãn sẽ không làm vậy.
Hoắc Minh ngồi trong xe thật lâu.
Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa, tiêu hóa di chứng mà mối tình này để lại.
Mới đó mà đã hai tháng trôi qua…
Trong hai tháng này có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ôn Noãn và chị Lê thành công tiếp nhận trung tâm âm nhạc, trở thành trung tâm huấn luyện âm nhạc lớn nhất thành phố B, đường sự nghiệp đi lên rất tốt.
Vụ án của Ôn Bá Ngôn đã mở phiên tòa từ tháng trước.
Ôn Noãn có gặp Hoäc Minh một lần.
Bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng đều là về công việc. Thái độ của anh lạnh nhạt xa cách như thể bọn họ chưa từng có những đêm nhiệt tình nảy lửa…
Ôn Noãn cũng vậy.
Sau đó nữa, tòa tuyên án Ôn Bá Ngôn vô tội.
Ôn Noãn do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một tin nhắn Zalo.
[Cảm ơn anh, luật sư Hoắc.]
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!