Trong lòng An Nhiên hiểu rõ, Hoäc Doãn Tư đã biết chuyện, chỉ đợi cô tới cầu xin.
Cô cũng không giả vờ mà ngồi xuống nhẹ nhàng nói: “Anh trai của em đang gặp chút rắc rối!”
An Nhiên kể lại một lượt.
Hoắc Doãn Tư nhìn cầu thang.
Nữu Nữu đã lên lầu, Hoắc Doãn Tư thu lại tâm mắt rồi chậm rãi rót cho mình một ly rượu vang, lúc này mới nói với An Nhiên: “Không phải Tổng giám đốc Cố của em về thành phố B rồi à? Sao không tìm anh ta? Anh nghe nói Tổng giám đốc Cố của em ăn hai mang cả hai giới hắc bạch mà!”
Anh ấy khế nhấp một ngụm rượu vang và mỉm cười: “Nhưng anh trai em khá †o gan đấy, dám đụng đến người phụ nữ của ông chủ! Sao thế… Chị dâu Thục Phân của em không hợp khẩu vị của anh ta à?”
Anh ấy càng nói càng khó nghe, An Nhiên sợ Nữu Nữu nghe thấy.
Hoắc Doãn Tư nói: “Trên lầu cách âm rất tốt.”
An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng anh ấy lại chỉ vào đồ ăn trước mặt cô: “Ăn cơm đãt”
An Nhiên không muốn ăn, nhưng cô cũng biết tính của Hoắc Doãn Tư, tuy không có khẩu vị gì nhưng cô vẫn phải ăn một ít, đến khi cô đặt đũa trong tay xuống, Hoắc Doãn Tư mới nói: “Em ăn có tí thế sao đủ?”
An Nhiên nhẹ nhàng nắm tay anh ấy dưới gầm bàn: “Em không ăn được nữa.”
Cô nói câu này khá nhún nhường.
Hoäc Doãn Tư ngước mắt lên nhìn cô, các đường nét của anh ấy nhìn thực sự rất đẹp dưới ánh đèn.
Dù là lúc này cũng khiến An Nhiên rung động, cô nhìn anh ấy không chớp mắt.
Hoắc Doãn Tư nắm lấy những ngón tay thon dài của cô, tay kia khẽ nghịch chiếc cốc trên bàn. Một lúc lâu sau, anh ấy lên tiếng: “Đợi bọn trẻ ngủ hết thì lên phòng anh nói chuyện nhé.”
An Nhiên biết anh ấy đã đồng ý.
Đáng lẽ cô phải vui nhưng lòng lại luôn nặng trĩu.
Thật ra mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng vì chuyện này mà ít nhiều mang chút hương vị như những cuộc trao đổi.
Khi lên lầu, Hoắc Doãn Tư bế Lâm Hi đi.
“Nên đi ngủ rồi!”
Phía sau anh ấy, Trà Sữa nhỏ nhảy lóc cóc theo đi lên cầu thang.
An Nhiên ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào nửa ly rượu vang còn sót lại trên bàn. Đó là loại rượu mà Hoắc Doãn Tư đã uống, cũng số năm anh ưa thích.
Cô cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống nốt phần còn lại rồi rót cho mình hơn nửa ly.
Uống xong, cô thấy cả người nhẹ bãng, rất dễ chịu.
Cô lên lầu dỗ dành Nữu Nữu, lo cho cô bé đi ngủ. Cô bé nằm trên giường nhưng vẫn rưng rưng nước mắt: “Cô ơi, bố có sao không ạ?”
An Nhiên vặn bớt độ sáng của đèn ngủ, sau đó ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xoa mặt cô bé rồi khẽ lắc đầu.
Nữu Nữu mím môi hỏi không? Giống như lần trước ấy?
bố mẹ có ly hôn không ạ? Mẹ có đưa cháu đi
Sống mũi An Nhiên cay cay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!