Bà lại không nhịn được mà nói: “Ông ta trông đẹp lão, cả người đầy phong độ, có vẻ rất yêu thương Lâm Hi.”
An Nhiên nói nhỏ: “Chắc là sau này sẽ không đến nữa.” Tuy rằng công việc bận rộn, nhưng mà cô vẫn giành thời gian bên Lâm Hi, chơi với cậu bé đến chín giờ rồi cho cậu bé đi ngủ. Sau đó, cô mới đứng dậy đi
xem văn kiện.
‘Thím Lâm đưa bữa khuya đến, rất đau lòng nói: “Ngày mai xem tiếp, thức đến mức đôi mắt sắp hỏng rồi.”
An Nhiên cầm bát, ăn một ngụm, nói: “Lấy nhiều tiền lương, vốn dĩ nên chia sẻ công việc với tổng giám đốc Cố, đợi qua đợt này là tốt rồi.”
Cô lên kế hoạch rồi, xoay chuyển tình thế của Cố Thị trong vòng nửa năm, để đạt được lợi nhuận trong một năm kế tiếp.
Không tăng ca làm thêm thì sao thành công được?
Thím Lâm tuy đau lòng nhưng cũng vui mừng: “Nếu anh của con cũng có lòng tiến tới như con thì cả đời này của thím chẳng phải lo gì nữa.”
An Nhiên cười khẽ: “Anh của hiện giờ khá tốt. Chị Thục Phân nói với con là lúc. ăn tết, anh ấy mua cho chị cả một bộ trang sức.”
Biết con trai con dâu sống tốt, thím Lâm cười híp mắt. “Ừ, vậy con làm đi, có điều đừng thức khuya quá.” An Nhiên gật đầu, nhìn thím Lâm đi ra ngoài.
Ánh đèn bàn lờ mờ, An Nhiên cúi đầu lật xem đống tư liệu chồng chất như núi… thời gian thoáng cái đã đến khuya.
Cô đang định đi ngủ thì có tin nhắn Zalo. Hoắc Doãn Tư: Lâm Hi sao rồi?
An Nhiên nhìn một lát rồi trả lời: Hôm nay tâm trạng khá tốt, chắc là không vấn đề gì.
Một phút sau, Hoắc Doãn Tư không trả lời.
An Nhiên buông điện thoại đi tắm. Sau khi tắm xong, điện thoại lại có tin nhắn Zalo: Anh có thể giúp em chuyện góp vốn cho Cố Thị.
An Nhiên đâu dám làm anh giúp!
Nếu không phải vì Hoắc Doãn Tư thì công ty chi nhánh Cố Thị cũng không đến mức thảm thiết như thế.
Cô không muốn đắc tội anh, nghĩ đi nghĩ lại, đành trả lời hai chữ: Cảm ơn.
Bên kia, Hoắc Doãn Tư nghĩ nghĩ cả buổi cũng không biết An Nhiên có ý gì. Rốt cuộc là cô đồng ý hay là không đồng ý vậy?
Cửa mở ra, Hoắc Minh đi vào. Ông nhìn nhìn con trai, rồi ngồi xuống đối diện trên sô pha, hừ lạnh nói: “Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ nữa, đại thiếu gia? Có phải là không có vợ nên
dễ bị mất ngủ không?”
Hoắc Doãn Tư ngồi dựa trên sô pha bấm điện thoại, hờ hững đáp: “Bố có vợ cũng không ngủ đấy thôi!”
Hoắc Minh cười ha ha: “Bố đây là hạnh phúc đến mức không ngủ được! Mẹ con săn sóc bố biết bao nhiêu, học hỏi đi con trai ạ!”
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn ông. Ông bố già truyền kinh nghiệm: “Nghe nói hôm nay con đi đánh golf với một
cô minh tinh? Nhớ năm xưa, lúc bố mẹ bắt đầu yêu đương, cũng là bắt đầu từ sân golf. Có điều, nhà họ Hoắc chúng ta không chấp nhận nữ minh tinh tung tin PR.”
Hoäc Doãn Tư không thèm để ý: “Là người đại diện mà phó tổng giám đốc mới mời, còn chưa kí hợp đồng, nếu bố không thích thì cứ từ chối là được.”