Hoắc Doãn Tư dừng lại.
Anh nhìn nữ minh tỉnh bên cạnh, nếu không có thư ký Nghiêm nhắc nhở thì anh còn không nhớ được tên cô ấy.
Phó chủ tịch tập đoàn khá thích nữ minh tinh này cho nên nhiệt tình tiến cử cô ấy làm người phát ngôn. Hôm nay thậm chí còn dẫn người đến đây, phó chủ tịch cũng được coi là trưởng bối, Hoắäc Doãn Tư cũng không tiện làm ông ta mất mặt.
Không ngờ, nữ minh tỉnh này lại không hiểu chuyện mà đi thăm dò chuyện gia đình của anh.
Hoắc Doãn Tư chậm rãi đi tới trước quả bóng, vung gậy đánh thêm một cú nữa, bóng rơi trúng vào lỗ.
Xung quanh vang lên những tiếng võ tay cổ vũ.
Hoäc Doãn Tư tay cầm gậy gôn, lúc này mới thong thả quay lại trả lời câu hỏi của nữ minh tinh: “Cô ấy là mẹ của con trai tôi. Sao vậy, cô Lâm cũng đang chuẩn bị làm mẹ nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô ấy sao?”
Nữ minh tinh họ Lâm đỏ mặt.
Nữ minh tinh không ngốc, có thể nhận ra sự không vui trong giọng nói của Hoắc Doãn Tư. Anh ấy vừa giả vờ ngốc nhưng cũng đồng thời khiến nữ minh tinh không biết phải trả lời ra sao. Cô Lâm này bình thường luôn được tán tỉnh săn đón, cũng không ít công tử nhà giàu muốn cưới về làm vợ. Nhưng với Hoắc Doãn Tư thì cô Lâm chắc chắn… không có cửa!
Đàn ông càng lạnh lùng nghiêm túc, phụ nữ càng muốn quấn lấy họ.
Cô Lâm tuy khó chịu nhưng vẫn giả vờ không hiểu, hất mái tóc dài quyến rũ: “Hoắc tiên sinh nói đùa rồi, tôi vẫn còn đang độc thân!”
Những người xung quanh đều có thể nhận ra đây chính là âm thầm bật đèn xanh.
Nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục chơi gôn, tựa như quả bóng nhỏ màu trắng mới là bạn gái của anh, còn cô gái bên cạnh có xinh đẹp.
quyến rũ thế nào anh cũng không quan tâm.
Cô Lâm sau vài lần thử mà không thành thì đành bỏ cuộc.
Ở bên kia, huấn luyện viên cũng đưa An Nhiên đến một sân tập khác. An Nhiên chưa từng chơi môn này nên phải học từ đầu.