Cô không muốn phải chịu nỗi nhục nhã ở nhà họ Hoắc như ngày hôm đó
thêm lần nào nữa.
Vì thế An Nhiên đi đến trước sô pha rồi đè thấp giọng nói: “Anh về đi! Em chăm sóc cho Lâm Hi được rồi.”
Hoắc Doãn Tư dựa vào mép sô pha.
Một tay anh ấy gác sau gáy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm mang chút trong trẻo, sáng ngời.
“Sao thế, sợ người khác hiểu lâm à?”
“Em sợ Tổng giám đốc Cố của tụi em hiểu nhầm hay là sợ Tôn Điềm hiểu nhầm vậy?”
Lâm Hi bị ốm nên An Nhiên đã mệt mỏi suốt hai ngày. Lúc này, cô thật sự chẳng còn lòng dạ nào cãi nhau với anh ấy, chỉ thờ ơ nói: “Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, thế em về trước, sáng mai tới đổi ca cho anh.”
Đây cũng là cách tốt nhất mà cô nghĩ ra.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú.
An Nhiên khế cụp mắt muốn thu dọn đồ đạc. Một giây sau, cổ tay cô đã bị anh ấy túm lấy… Trời đất quay cuồng, cô ngã lên người Hoắc Doãn Tư.
Dù cách một lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ấy.
An Nhiên sững sờ. Cô không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà anh ấy còn nảy sinh tâm tư với cô. Sau một lúc khó xử, An Nhiên muốn đứng dậy nhưng lòng bàn tay của người
đàn ông vẫn giữ chặt lấy cô, không để cô chạy thoát.
Mặt họ dán sát bên nhau, hơi thở nóng rực của anh ấy phả lên vành tai cô khiến cho trái tim rung động từng hồi.
“Chỉ là phản ứng tự nhiên, tổng giám đốc An đừng nghĩ nhiều.”
An Nhiên nghiến răng: “Em không nghĩ nhiều gì hết! Bây giờ anh buông tay ra.”
Hoắc Doãn Tư chẳng những không buông mà còn kéo cô dịch lên trên. Cọ xát mấy cái như vậy gần như muốn mạng ghê… Tuy trong phòng bệnh có trẻ con đang ngủ nhưng đó là đứa con chung của họ. Cặp vợ chồng nào mà chẳng từng làm chuyện đó khi con đang ngủ chứ.
Dưới ánh đèn trắng ngà, mặt An Nhiên đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Vừa mở miệng, giọng cô như vỡ nát: “Hoắc Doãn Tư, anh làm gì thế?”
€ó lẽ cả người bị anh ấy khống chế như vậy khiến cô không đủ tự tin, chẳng những không nghe ra ý chất vấn mà ngược lại như thể đang làm nũng, xin tha.
Một tay Hoắc Doãn Tư ôm eo cô, tay còn lại khẽ vỗ gương mặt cô như thể dao cùn cứa thịt.
An Nhiên khó xử quay mặt sang chỗ khác. Cô muốn hỏi anh ấy định làm gì, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô thốt thành lời… Cứ như vậy họ giằng co một lát, cuối cùng Hoắc Doãn Tư không kìm lòng nổi nữa, khế nâng người hôn cô.
Anh ấy hôn rất vội vàng, vừa chạm đã hôn sâu.
An Nhiên không chịu mà né tránh, cổ họng phát ra tiếng kháng cự hơi khàn khàn. Nhưng chút sức lực này cô rất nhỏ bé so với sức lực của người đàn ông. Hoäc Doãn Tư nhéo cằm cô, ép cô đi vào khuôn khổ một cách dễ dàng.
Anh ấy càn quét tới lui rôi hôn thật sâu.