Đến khi dỗ Lâm Hi xong, An Nhiên mới tựa đầu vào giường, khẽ vuốt ve gương mặt con trai. Đúng là càng lớn càng giống Hoäc Doãn Tư! Cô rón rén vọt đi tắm rồi nằm bên cạnh Lâm Hi, suy tính cho tương lai
Cô dự định sang năm sẽ đổi nhà mới, một căn hộ bốn phòng ngủm còn căn hộ hiện tại thì bán giá thấp lại cho Lâm Bân, cũng coi như cô đang báo đáp dì Lâm.
Điện thoại di động reo lên.
Nhìn thì thấy là Hoäc Doãn Tư gọi đến, An Nhiên do dự một lát rồi vẫn nhận: “Chuyện gì?”
Cô bước xuống giường, đi ra ban công lộ thiên trong phòng ngủ.
Có hơi lạnh.
Giọng Hoäc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đêm ba mươi tôi muốn đến đón Lâm Hi, bên cô có tiện không?”
An Nhiên cứng đờ.
Thật ra thì cô cũng biết, từ khi Hoäc Doãn Tư biết đến sự tồn tại của Lâm Hi thì cô không có cách nào ngăn cản cậu đến gặp. Lâm Hi, huống chỉ hiện tại hai người họ còn cùng nhau nuôi con, cô đảo mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi! Bốn giờ chiều được không?”
Cô dùng giọng điệu như lúc làm việc.
Bầu không khí vô cùng vi diệu.
Hai đầu điện thoại chỉ có tiếng hít thở, qua hồi lâu, Hoäảc Doãn Tư mới nói nhỏ: “Xế chiều bốn giờ, tôi sẽ đến đón thắng bé.”
Cậu nói xong thì cúp máy.
Một cú điện thoại, ngoại trừ Lâm Hi cũng không nhắc đến chuyện khác, người này còn dứt khoát hơn người kia.
An Nhiên nghĩ quan hệ của bọn họ hiện tại còn nặng nề và sượng hơn khi vừa gặp lại, nếu không có Lâm Hi chắc là đến già đến chết cũng không lui tới.
Đêm đông lạnh lẽo.
An Nhiên lại cầm điện thoại đứng bên ngoài một lúc lâu.
Sáng sớm, An Nhiên vừa dậy đã dẫn dì Lâm và Lâm Hi đến trung tâm thương mại mua sảm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!