Anh Nhiên thấp giọng nói: “Buông ra!”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô ấy một cái, cô ấy đã bị ngã về phía anh ấy. Anh ấy cúi đầu xuống hôn trộm lên đôi môi của cô, âm thanh khàn khàn kéo dài: “Anh không hề nói điều đó, là Canh Thuy đã nói ra bí mật! An Nhiên, chuyện của chúng ta để nói sau đi, em mau lên xe trước đãi!”
Sau hàng loạt chuyện xảy ra, anh ấy cũng quên mất chuyện đang hành hạ cô ấy.
An Nhiên tách ra khỏi anh, im lặng đi lên trên lầu.
Trên hàng lang yên tĩnh, hai người một người đi trước một người đi sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau…
Phía bên kia, Hoắc Minh và Ôn Noãn lên lầu trước.
Lúc gõ cửa, tay của Hoắc Minh có chút run rẩy, ông quay lại nhìn vợ mình hỏi: “Có đúng không, Ôn Noãn?”
Ôn Noãn nhìn ông một cái, cảm thấy thật vô dụng. Bà đưa tay nhấn chuông cửa.
Dì Lâm tưởng An Nhiên đã về nên vội vàng mở cửa rồi nói: “Lâm Hi đã nhắc đến con lâu lắm rồi, nếu con không quay lại, mẹ sợ nó sẽ khóc…”
Lời nói của bà ấy đột nhiên cứng lại, môi bà ấy mấp máy khi nhìn thấy một cặp đôi đang đứng bên ngoài cửa.
Đó có phải là..bố mẹ của anh Hoắc không?
Hoắc luật sư nổi tiếng toàn thế giới và vợ của ông…?
Hoắc Minh tuy không còn trẻ nhưng nhìn vẫn vô cùng chững chạc, đẹp trai khiến dì Lâm phải đỏ mặt, xoa xoa tập dề rồi nói: “Bà đến đây tìm An Nhiên phải sao? Con bé vẫn chưa về!”
Hoắc Minh cười đáp lại: “Doãn Tư có chuyện muốn nói với con bé, hai đứa nó đang ở tầng dưới. Tôi và mẹ Doãn Tư có chút nóng lòng muốn gặp Lâm Hi, nên đã làm phiền rồi!”
Dì Lâm sao dám để hai người bọn họ đứng như thế được.
Bà vội vàng quay người lại: “Ông Hoắc, bà Hoắc vào đi…chỗ này hơi nhỏ!”
Bà đón người vào bên trong, tìm loại trà ngon nhất có trong nhà. Trước đây chỉ có ông Cố mới có thể được uống loại trà đó. Bà vội vàng pha trà, còn đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói gì, Tiểu Lâm Hi mặc bộ đồ ngủ nhỏ bò ra khỏi phòng ngủ.
Hoắc Minh đang đưa mắt nhìn căn hộ thì bị một cậu bé va vào chân.
Một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân ông.
Trong lòng Hoắc Minh giống như muốn tan chảy, ông muốn ôm Tiểu Lâm Hi lên nhưng lại sợ sẽ dọa cậu bé hoảng sợ nên nhẹ nhàng quỳ xuống ôm lấy cậu bé.
Tiểu Lâm Hi không sợ người lạ, cậu bé nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Ôn Noãn bằng đôi mắt đen to tròn.
Ôn Noãn thích cậu bé ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bà nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của đứa trẻ, đường nét trông giống An Nhiên nhưng khuôn mặt lại rất giống Doãn Tư…Có thể thấy rằng khi lớn lên, cậu bé sẽ giống bố mình hơn. Bà không thể nhịn được mà hôn cậu bé
một cái: “Trong thật đáng yêu… Thật tuyệt! Bé con thật đáng yêu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!