Trương Sùng Quang xem xét cơ thể rồi lau miệng cho con gái, lại nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý: “Bố hỏi mẹ của con xem mẹ con có muốn thử ăn đồ bố nấu không.”
Miên Miên mềm mại vỗ tay: “Bố nấu cơm ăn rất ngon đó!”
Hoắc Tây không dám nghe nữa, cô khoác áo khoác cho Miên Miên, mở cửa xe xuống xe ngay: “Anh ôm con bé đi!”
Tiểu Quang cũng chạy trốn xuống xe ngay, Chạy theo bà chủ.
Trương Sùng Quang xuống xe, ôm Miên Miên xuống, Miên Miên thoải mái ngồi trên cánh tay bố, ghé tai bố nói nhỏ: “Lúc bố không ở đây, mẹ ăn cơm ngoan
lắm. Trương Sùng Quang mỉm cười.
Thật ra lúc anh ở đây, Hoắc Tây cũng ăn ngoan mà…
Hoắc Tây lên tầng thay quần áo, khi cởi quần áo ở phòng thay đồ, nhìn thấy dáng người của mình mà cô hơi giật mình lo lắng.
Thật giai đoạn này, cô và Trương Sùng Quang cực kỳ ít phát sinh quan hệ.
Trừ đêm đó ra…
Ngón tay của cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới bằng phẳng của mình.
Cô nghĩ, có lễ vì sau sinh dáng người của cô không còn sức hút như vậy nữa, dù vậy cũng đúng lúc, thật ra mấy lần quan hệ sau khi quay lại với anh, cô luôn có cảm giác luống cuống.
Bây giờ, việc quan hệ giữa bọn họ giống với hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Cô chỉ muốn đứa con!
Khi cô đang không tập trung, cửa phòng để đồ mở ra…
Khuôn mặt của Trương Sùng Quang xuất hiện trong gương.
Anh chăm chú nhìn cô, mắt để lộ sự mất bình tĩnh, khi Hoắc Tây cầm quần áo che chắn, anh khàn giọng nói: “Không cần che, Hoắc Tây, anh muốn nhìn eml”
Anh từ từ đóng cửa lại, đi về phía cô.
Hoắc Tây cầm khăn tắm quấn quanh người, một tay vươn vào tủ quần áo lấy đồ ra, nhưng còn chưa lấy được quần áo thì cô đã bị anh ôm từ phía sau…
Trương Sùng Quang ôm eo thon của cô, căm để bên vai cô: “Sao vậy?” “Hoắc Tây, có chuyện gì chúng ta chưa từng làm chứ?”
“Hay là, em sợ?”
Hoắc Tây cố gắng ổn định giọng nói mới không còn run rẩy, vì ngón tay của anh quá đáng giận.”
“Đừng! Không phải muốn ăn cơm sao? Miên Miên… Miên Miên còn ở dưới tâng.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Dì nói, còn khoảng ba mươi phút nữa mới ăn cơm! Nửa tiếng, đủ rồi.”
Miên Miên có thể lên bất cứ lúc sao, sao Hoäc Tây có thể đồng ý được?
Nhưng rõ ràng nhất, Trương Sùng Quang đã không đợi được nữa, cơ thể của anh đang thể hiện như vậy.
Hoắc tây run run dỗ dành: “Đợi buổi tối đi!”
“Buổi tối em sẽ đồng ý sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!