Hoắc Doãn Tư lắng lặng nhìn đôi mắt cô thật lâu, ý của cô rất rõ ràng, cô cự tuyệt anh.
Nếu là trước đây, cậu sẽ không kiên nhẫn với phụ nữ
Nhưng lần này là ngoại lệ, cậu hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, thậm chí còn không bức bách cô: “Cũng được.”
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, nói lời từ biệt với cô, dặn cô đi làm đừng đến trễ. Cánh cửa cũ kỹ khép lại.
Hoắc Doãn Tư đứng giữa hành lang u ám. Cách một tấm cửa, An Nhiên nhẹ nhàng tựa vào phía sau.
Nước mắt chợt rơi xuống khỏi khóe mắt cô.
Cô không phải người lòng dạ sắt đá, có một người đối tốt với cô như vậy, nguyện ý bao dung cô… Cô đương nhiên sẽ rung động.
Nhưng cô không thể đồng ý với cậu.
Bọn họ… vốn dĩ là người từ hai thế giới khác nhau!
Ngày hôm sau, tập đoàn Hoắc Thị.
Hoắc Doãn Tư ngồi trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cậu dựa lưng vào ghế ngồi làm từ da thật, ngón tay gõ lên bàn.
Mười giờ rồi, An Nhiên vẫn chưa đến!
Hoắc Doãn Tư nghiêng người nhấn gọi đường dây nội bộ: “Thư ký An đến chưa?”
Tổng thư ký của hắn đáp: “Vẫn chưa! Tổng Giám đốc Hoäc, ngài cần tôi gọi điện thoại cho cô ấy không?
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói: “Không cần!” Cậu đã gọi điện thoại cho An Nhiên rồi, cô tắt nguồn. Cậu nghĩ thầm, có phải do cơ thể cô mệt mỏi hay không?
Tối hôm qua đúng là không nên để cô ấy lại nơi đó, vừa tối vừa lạnh, chẳng lẽ cô ốm rồi?
Hoắc Doãn Tư lập tức đứng dậy.
Cậu cầm chìa khóa xe rồi đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Nghiêm tiến đến hỏi: “Tổng Giám đốc Hoäc, chỉ một lúc nữa hội nghị sẽ bắt đầu rồi!”
“Hoãn lại!” Hoắc Doãn Tư không cần nghĩ ngợi mà ra lệnh.
Thư ký Nghiêm cũng đã theo cậu mấy năm, đoán ra được việc này có liên quan đến thư ký An. Cô thầm nghĩ, thư ký An có sức ảnh hướng lớn thật.
Hoắc Doãn Tư lúc xuống tầng lại gọi một cuộc điện thoại cho cô. Vẫn tắt nguồn.
Cậu ném điện thoại, gương mặt đẹp đẽ có chút sa sầm, lái xe về phía nhà của An Nhiên.
Mười lăm phút sau, cậu dừng xe lên lầu.
Lúc tùy tiện đẩy cửa ra, cậu nhìn vào trong liền thấy một người phụ nữ trung niên đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ trung niên chợt hoàn hồn, run rẩy một hồi rồi hỏi: “Ngài Hoắc đúng không? Ở đây có một phong thư cô An gửi cho ngài!”
Thư?
Hoắc Doãn Tư dường như đoán được điều gì đó, cậu đưa tay nhận lấy, mở ra.
Trên bức thư đó, An Nhiên lưu lại cho cậu chỉ vài chữ.
Hai hàng chữ ngắn ngủi.
“Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta không phải người ở cùng một thế giới!
Đừng tìm tôi.”
Hoắc Doãn Tư nhìn đi nhìn lại hai hàng chữ đó, cuối cùng mới nhận ra được rằng An Nhiên đã thực sự rời đi!
Sau khi cậu bày tỏ hết tâm tư tình cảm với cô. Sau khi bọn họ trao nhau những nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!