Hoắc Tây đã ba năm không về nhà.
Cô nhìn khắp xung quanh càng muốn đến phòng ngủ của mình ở tầng ba.
Nhưng mới đến tầng hai thì bị một bàn tay to lớn tóm chặt cơ thể, tiếp theo đó người bị kéo đến vào căn phòng ngủ màu hồng nhạt, đây là căn phòng cô đã từng ngủ lại.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trương Sùng Quang cũng buông tay ra.
Anh dựa vào sau cửa, lưng dựa thẳng tắp vào cánh cửa, toàn thân có chút căng thẳng, có dáng vẻ của người thợ săn.
Hoắc Tây từ từ quay người lại nhìn vào anh.
Đây được xem như là sau khi trùng phùng thì lần đầu bọn họ ở một mình với nhau như vậy.
Tính ra thì lần cuối cùng họ ở một mình với nhau là trong căn hộ. Rõ ràng là ôm nhau mà ngủ, rõ ràng là thân mật như vậy.
Thế mà ba năm sau đó chẳng có một lời nào, lại gặp cô nuôi con cùng với người đàn ông khác, thậm chí còn đưa về nhà.
Sự im lặng bao trùm phòng ngủ.
Cuối cùng Hoắc Tây lên tiếng: “Như vậy là có ý gì đây?’
Trương Sùng Quang vẫn cứ dựa vào cửa, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc cho vào miệng chậm rãi hít lấy một hơi, sau đó lại dập tắt, dường như dùng thời gian này để xoa dịu một chút.
“Lâu rồi không gặp.” Anh nói.
Hoắc Tây không lên tiếng.
Trương Sùng Quang lại lên tiếng: “Tại sao lúc đó không hỏi tôi? Tại sao lại bỏ đi như vậy? Có phải thật sự tôi có tội không thể tha thứ phải không? Hay là… Căn bản là em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không đáng để em lên tiếng hỏi?”
Hoắc Tây nghe xong có vẻ bình tĩnh.
“Đối với tôi thì đó là tội không thể tha thứ.”
“Đúng, không đáng.”
“Trương Sùng Quang, bây giờ tôi có người khác rồi, có lẽ bọn tôi sẽ kết hôn.”
“Vậy sao?” Chân mày anh thêm mấy phần mỉa mai, anh bước về phía trước mấy bước và nói giọng trầm thấp: “Cơ thể cậu ta không tốt lắm nhỉ.”
Đã đến rất gần rồi, nhưng anh vẫn cứ muốn đến gần hơn.
Cho đến khi hơi thở hòa vào nhau, dường như có thể phả một làn hơi nóng đến lên người cô, lúc này anh mới khàn giọng tiếp tục nói: “Cơ thể như vậy có thể thỏa mãn em không? Tôi có thể nhớ rằng mỗi lần em đều muốn và lại muốn, quấn rồi lại quấn… không thể thỏa mãn em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn em chứ?”
Anh nói vừa hà khắc lại vô lễ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!