Hoắc Tây cũng thích con gái, cũng muốn có đứa, giọng điệu tự nhiên trở nên địu dàng:
“Đặt tên gì cho hay nhỉ?”
Cô lại phàn nàn: “Đặt tên với họ Trương không được hay lắm! Cũng không dễ nghe bằng họ Hoắc!”
Trương Sùng Quang cười: “Phải! Họ Hoắc đúng chuẩn làm họ Tổng Giám đốc! Họ Trương không sánh được!”
Nói xong, hai người không tự chủ được liền cười.
Hồi lâu Hoắc Tây mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự có con rồi sao?”
Thực ra không phải cô thích trẻ con đến vậy,
Khi lớn hơn một chút, chiều quá thì khó dạy.
Còn thích khóc nữa!
Nhưng nếu như cô có con với Trương Sùng Quang, cô lại cảm thấy có quậy phá cũng chịu được, và chắc chắn rằng đứa trẻ trắng trẻo mềm mại cũng sẽ rất đáng yêu.
Hoắc Tây giảm bớt lượng công việc đi rất nhiều.
Cô tập trung dưỡng thai, cũng chờ đợi đến ngày kết hôn, khi cô mang thai Lục Huân cũng đến đây bầu bạn, mới đây Lục Huân còn học đan áo len, không chỉ đan cho con của mình, còn nhân tiện đan không ít cho con của Hoắc Tây.
Một bộ quần áo con nít màu xanh hồng và một bộ màu trắng nhạt.
Nhìn thật đáng yêu.
Một bộ xếp lại cũng không dài bằng cánh tay của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây thấy kỳ diệu, tiến đến kề mặt lên vai nhỏ của Lục Huân, nháy mắt vài cái: “Tiểu Huân, quả thật không có chuyện nào em không làm được!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân ửng hồng.
Đến bây giờ, cô ấy không quen với việc gần gũi với Hoắc Tây, thực ra ở lâu với nhau, Hoắc Tây thực sự có hơi không giống với cô ấy tưởng tượng.
Không còn kiêu ngạo lạnh lùng như trước, có khi còn biết nũng nịu. Sùng Quang à… có lẽ anh Sùng Quang cũng rất thích đi!
Lục Huân đang suy nghĩ, cửa nhà đẩy ra.
Trương Sùng Quang và Lục Thước cùng nhau trở về, Trương Sùng Quang vừa thay giày vừa rất tự nhiên hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Hoắc Tây suy nghĩ: “Em muốn ăn thịt heo luộc.” Cô nhìn về phía Lục Huân! Lục Huân nói giọng thật nhỏ: “Em cũng muốn ăn món này!”
Trương Sùng Quang phì cười: “Tiểu Huân em không cần khách sáo, tối nay Lục Thước nấu cơm.”
Khuôn mặt Lục Huân hơi đỏ lên.
Cô ấy nhìn Lục Thước, quần áo cậu ấy gọn gàng, sức hấp dẫn không giảm đi chút nào so với trước khi cưới, không giống với bụng của cô ấy lớn dần theo thời gian, tay chân lại mảnh khảnh giống như là một chú ếch xanh nhỏ.
Cô ấy có phần lo lắng Lục Thước cậu sẽ không thích nữa.
Thế nhưng dù cho cô ấy giống chú ếch xanh nhỏ, Lục Thước vẫn không giảm bớt hứng thú, thường xuyên bắt nạt khiến cô ấy khóc.
Kết hôn lâu như vậy, Lục Huân vẫn không dám nhìn cậu ấy lộ liễu.