Khi Trương Sùng Quang đi làm về, cậu nhìn thấy cô đang chơi với vịt.
Cậu cởi áo khoác, đi vào trong bếp mở tủ lạnh ra, sao đó thò đâu hỏi cô: “Sao em vẫn chưa ăn gì?”
Hoắc Tây bình tĩnh nói: “Em không muốn ăn!”
Trương Sùng Quan bước đến gần chổ cô, ngồi xốm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cô, sờ bụng cô rồi nói: “Chẳng lẽ em có thai rồi sao?”
Hoắc Tây nhét con vịt nhỏ vào trong áo.
“Em sinh con rồi!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn bản thân sau đó lại nhìn Hoắc Tây: “Em có thích chơi vịt không?”
Nói xong, cậu nắm lấy tay cô, bảo cô sờ con
vịt dưới áo của cậu. Động tác của cậu thật sự rất giống một con vịt chậm chạp nên rất có cảm giác, chú vịt con thậm chí còn kêu quạc quạc để đáp lại nữa. Hoắc Tây cảm thấy có chút xấu hố.
Cô nhanh chóng rút tay lại, nói một cách bình tĩnh: “Bố bảo chúng ta về nhà ăn tối? Anh có thời gian không?”
Trương Sùng Quang lấy con vịt nhỏ ra.
Cậu nhìn Hoắc Tây, thản nhiên nói: “Không phải anh đã tan làm rồi sao?”
Xe của hai người bọn họ đến nhà họ Hoắc thì đã là hơn bảy giờ tối, nhưng Hoắc Minh lại không có ở nhà.
Ôn Noãn cũng không biết chuyện gì, bà tự mình pha trà trái cây rồi nói: “Buổi tối bố của con đã ra ngoài, không nói đi đâu, gọi điện chỉ nói là bận thôi!”
Ôn Noãn lo lắng nói: “Hoắc Tây, liệu có phải bố con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hoắc Doãn Tue đang lật xem từng trang tạp chí.
Cậu ấy uể oải nói: “Mẹ đừng lo lẳng, cho dù trái đất có bị nố tung thì bố cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cậu ấy nhìn Hoắc Tây rồi nói tiếp: “Ngoài việc ở bên cạnh mẹ ra, người mà ông ấy có khả
năng hòa hợp nhất là chị giá của con! Thật may mắn, chị gái con không phải kẻ đeo bám.”
Hoắc Tây đánh cậu ấy một cái.
Hoắc Doãn Tư không phản kháng lại mà chỉ nhàn nhã nhìn Trương Sùng Quang.
Cho dù giông bão đã qua đi, cậu ấy vẫn không dám coi thường người đàn ông này, haha…Người khác không biết, nhưng Hoắc Doãn Tư thì lại biết rất rõ thủ đoạn của cậu.
Cậu hành động một cách bình tĩnh và im lặng.
Cậu đã lừa được em gái của mình mà không tốn một xu nào.
Nhà họ bây giờ đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn!