Lục Khiêm hầu như quên mất nếu cô không nhắc đến.
Ông để cô đá vài cái, sau đó không nhịn được mà tóm lấy mắt cá chân cô, vuốt ve dọc theo đường cong đó.
Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng.
Cô mắng: “Anh tưởng em là diễn viên múa ba lê à… Đau, bỏ chân em xuống nhanh lên!”
Hình như bị trật chân rồi!
Lục Khiêm thấy cô không có vẻ gì là nói đùa, ông vội vàng đặt xuống, xoa xoa. Minh Châu phải mất một hồi lâu mới đỡ.
Lục Khiêm không nhịn được tiến tới, hôn nhẹ cô: “Còn đau không?”
Minh Châu không quan tâm ông.
Lục Khiêm sờ mặt cô, thì thầm: “Vừa nãy em thật oai phong, Minh Châu của chúng ta đã trưởng thành rồi, trở thành người phụ nữ có thể bảo vệ chú Lục rồi.”
Không nói thì không sao, vừa nói đã khiến cô tức giận muốn chết. Bảo vệ? Rõ ràng ông còn rất tận hưởng.
Minh Châu không nói, Lục Khiêm biết cô vẫn bức, ông dứt khoát tháo dây an toàn và đổi chỗ cho cô.
Xe chạy được một lúc, cô mới bừng tỉnh. “Chúng ta đi đâu vậy?”
Hai tay Lục Khiêm cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Trong lòng Minh Châu bỗng mềm mại. Đúng vậy, một tháng không gặp, Khúc Ninh không đáng để hao tổn tinh thần.
Nếu Lục Khiêm không tự biết thủ thân, hôm nay có Khúc Ninh, ngày mai còn có Vương Ninh Lý Ninh.
Cô thả lỏng người, nói nhỏ: “Mấy ngày em chưa gặp Thước Thước với Tiểu Lục UI”
Lục Khiêm “ừ”: “Đi đón bọn trẻ, sau đó đến chỗ em, thế nào?”
Căn nhà trên đường Quảng Nguyên khá tốt, nhưng đối với hai đứa trẻ, không gian khoảng một trăm mét quá nhỏ, nơi đó chỉ thích hợp khi ông gặp riêng Minh Châu, còn căn hộ của Minh Châu đủ rộng cho hai đứa trẻ.
Minh Châu không phản đối.
Cô vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, vừa giải quyết một bữa tiệc tối, thậm chí còn choảng nhau với tình nhân ngầm.
Thật sự mệt!
Khi tỉnh dậy, cô đã ở nhà họ Hoắc.
Lục Khiêm đã đưa bọn trẻ đến và đổi sang chiếc Land Rover màu đen. Minh Châu ngồi trên xe có chút ngại ngùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!