Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 312: Kết quả (thượng,hạ)


Kết quả sẽ như thế nào đây?

Lục Nguyên không khỏi mở to mắt.

Rốt cuộc là ai thắng ai thua?

Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy trong thiên không vẫn là hỏa diễm mênh mông, Hỏa Hoàng kiếm đạo không được thi triển, nhưng chủ nhân của hỏa diễm vẫn còn đứng ở đó, ngàn vạn hỏa diễm tạo thành bối cảnh sau lưng hắn, lửa cháy hừng hực, khí thế ngang nhiên.

– Bên kia, tựa hồ có kết quả rồi.

Ở một nơi hẻo lánh vắng vẻ của Hoa Sơn, Chu Thanh Huyền chắp tay nói.

– Đúng vậy.

Minh chủ Thế Thiên Minh vừa ra tay đã tung ra một chiêu tuyệt học, một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lôi đình lao thẳng về hướng Chu Thanh Huyền, thanh kiếm vặn vẹo như lôi xà, lôi quang chớp động, một lực trường lôi đình cực đại hiện ra dưới kiếm của hắn, bao phủ về phía Chu Thanh Huyền, trên đỉnh đầu minh chủ Thế Thiên Minh xuất hiện rặng mây lôi điện cực lớn, bên trong rặng mây lôi điện tràn đầy lôi điện, chỉ sợ phải lớn đến một dặm.

Năng lực của lôi điện! Công kích mãnh liệt! Tốc độ cực nhanh!

Chu Thanh Huyền phản kích, giơ tay lên, trên đỉnh đầu của hắn, xuất hiện một rặng mây thanh phong cực lớn, vô số cuồng phong không ngừng xoay quanh người hắn, hắn vừa đưa tay, kiếm tiên thanh phong đã sẵn sàng lên đạn, chém xuống trường kiếm trong tay minh chủ Thế Thiên Minh.

Kiếm chiêu của hai người đều là chiêu thức biến hóa vô cùng, nếu như Lục Nguyên ở đây sẽ phát hiện, chiêu thức lâu nay hắn vẫn tự hào, ở trước mặt hai nhân vật này hoàn toàn không đáng nhắc đến, hai chiêu thức biến hóa tận cùng hợp kích lại một chỗ, hai thanh kiếm đối kích trên không trung, lôi điện chém trúng thanh phong, tựa hồ trong nháy mắt, giống như hai không gian đang va chạm vào nhau.

Vô số ánh lửa xuất hiện!

Một kích này, không người nào chiếm được tiện nghi.

Hai người lại liên tiếp giao kích, chiến đấu cực kỳ ác liệt, bàn về thanh thế, không hề thua kém Sở Đoạn và Phương Đông Yêu, thậm chí còn lớn hơn một bậc.

– Minh chủ Thế Thiên Minh, thì ra là ngươi.

Chu Thanh Huyền tựa hồ đã đoán được minh chủ Thế Thiên Minh là ai:

– Nghe nói ngươi mất tích lâu như vậy, thì ra là giấu diếm đi tổ chức Thế Thiên Minh, một đời kiêu hùng, quả nhiên không giả, chỉ cần không chết sẽ không ngừng hô phong hoán vũ.

Nghe khẩu khí này của hắn, có lẽ đã đoán được minh chủ Thế Thiên Minh thần bí là vị nào.

Chu Thanh Huyền cười nhạt nói tiếp:

– Ta đã đoán được ngươi là ai, hiện tại không có hứng thú chơi với ngươi.

-Đúng vậy, ngươi rất có tự tin, chớ quên, khi ngươi còn trẻ đã từng một lần thất bại dưới tay bổn tọa.

Minh chủ Thế Thiên Minh cười lạnh nói.

– Khi còn trẻ là còn trẻ, bây giờ là bây giờ.

Chu Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve thanh phong kiếm tiên của mình, xoay tay xuất kiếm, minh chủ Thế Thiên Minh vừa rồi còn cười lạnh, kết quả nhìn thấy một kiếm này ảo diệu tới cực điểm, quả thực không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn có thể so sánh với Luân Hồi kiếm đạo của Yến Thương Thiên.

Một kiếm phân âm dương!

Sinh tử đều ở giữa âm dương!

Âm dương thập đại thiết tắc.

Minh chủ Thế Thiên Minh vội vàng lùi lại:

– Đáng chết, ngươi đã luyện đến cảnh giới Kiếm Hoàng!

Minh chủ Thế Thiên Minh tựa hồ không thể tin vào mắt mình, Tấn quốc từ sau Yến Thương Thiên, cảnh giới Kiếm Hoàng duy nhất, cuối cùng đã xuất hiện.

Minh chủ Thế Thiên Minh rốt cuộc đã biết, hiện tại người đứng đầu Tấn quốc không phải là hắn, mà chính là vị Chu Thanh Huyền trước mặt này.

Hắn không dám kiêu ngạo tự tin như trước nữa, kế hoạch ban đầu phải hủy bỏ toàn bộ.

Trên bộ xiêm y màu trắng của Phương Đông Yêu đã tung tóe không ít máu tươi, hắn nhổ một ngụm máu, lẩm bẩm nhìn hai cánh tay của mình, cánh tay của hắn nhỏ nhắn vô cùng, óng ánh trong suốt:

– Tại sao, tại sao ta lại thất bại, Liên Hoa Chân Giải của ta, tại sao lại thất bại, không thể nào, không thể nào!

Liên Hoa Chân Giải!

Đây chính là một môn thần công đồn đại nổi tiếng.

Nghe nói, năm đó Liên Hoa Chân Giải Na Tra có thực lực tương đối, chỉ vì chọc giận Đông Hải Long Vương, cuối cùng cha hắn là Lý Tịnh phải đuổi bắt, Liên Hoa Chân Giải Na Tra liền tự vẫn bỏ mạng, nhưng Thái Ất chân nhân đã dùng hoa sen tái tạo lại thân thể của hắn, chỉ có điều ban đầu hắn luyện Thái Ất Hỗn Nguyên khí, môn công pháp này cần tấm thân đồng tử.

Mà hoa sen không phải nam, không phải nữ, làm gì có tấm thân đồng tử.

Cho nên, Thái Ất chân nhân đã vì hắn mà sáng chế ra một môn liên hoa huyền công, môn liên hoa huyền công này thích hợp nhất cho người không phải nam không phải nữ, sau khi liên hoa đồng tử Na Tra luyện thành, kỳ thật thực lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với khi luyện Thái Ất Hỗn Nguyên khí trước kia, về sau trở thành Tam Đàn Hội Hải đại thần danh chấn thiên địa, từ đó không thấy nhắc đến môn công pháp này nữa.

Những chuyện này, đều là lịch sử trước thời viễn cổ.

Nghe nói, đồng tử liên hoa năm đó đã lưu lại môn công pháp của hắn, trải qua vô số hạo kiếp, cuối cùng trở thành cuốn “Liên Hoa Chân Giải”, cuốn “Liên Hoa Chân Giải” này đương nhiên không có uy lực của đồng tử liên hoa năm đó, nhưng cũng có uy lực tuyệt luân, chính là một trong những công pháp đỉnh cao nhất giữa thiên địa.

Yêu cầu của môn công pháp này chính là người luyện công không phải nam không phải nữ, yêu cầu này thật sự khiến người khác rất đau đầu.

Không thể ngờ, Phương Đông Yêu lại luyện Liên Hoa Chân Giải, chẳng trách nhìn bộ dạng của hắn chẳng ra nam chẳng ra nữ.

Chỉ có điều, nếu như hắn luyện Liên Hoa Chân Giải, vậy tại sao lại không đánh lại Sở Đoạn.

Lẽ nào Sở Đoạn còn mạnh hơn hắn? Không có khả năng.

Phương Đông Yêu sở dĩ tiến công Hoa Sơn, vì hắn không biết Hoa Sơn lại có nội tình thâm hậu như vậy, chỉ là sau khi luyện thành Liên Hoa Chân Giải, tự nhận là Tấn quốc vô địch, hắn đã tự nhận là vô địch, tự nhiên cho rằng mình sẽ đánh bại Sở Đoạn, đến lúc đó đại sự sẽ thành, nào ngờ, cuốn Liên Hoa Chân Giải này cũng không khiến hắn đánh bại được Sở Đoạn.

……

Ở một nơi khác, minh chủ Thế Thiên Minh Khí Thiên Đế, sải bước mà đi, mặc dù hắn đã thất bại dưới tay Chu Thanh Huyền, nhưng quan sát thời cơ rất nhanh, lại không bị thương, hắn bước nhanh đến chỗ Nguyên Lăng thượng nhân và Thiên Sửu lão nhân đang ẩn nấp nói:

– Xuất hiện đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nguyên Lăng thượng nhân và Thiên Sửu lão nhân cùng nhảy ra ngoài, bọn hắn sớm biết sẽ không qua mắt được Khí Thiên Đế.

Kỳ thật hậu kỳ của trận chiến vừa rồi, bọn hắn hoàn toàn không nhìn thấy, thủy kính thuật đã sớm vỡ tan, càng không biết thân phận của Khí Thiên Đế.

– Minh chủ, ngươi thất bại sao?

Nguyên Lăng thượng nhân thăm dò hỏi.

– Đúng, ta thua rồi.

Trong ngữ khí của Khí Thiên Đế không hề có vẻ chán nản:

– Chuẩn xác mà nói, Tấn quốc hiện tại, không có người nào có thể thắng được Chu Thanh Huyền, quả thật không ngờ, hắn đã luyện tới cảnh giới Kiếm Hoàng, mặc dù chưa thể đuổi kịp Yến Thương Thiên năm đó, nhưng xưng đệ nhất Tấn quốc tuyệt đối không sai.

– Vậy phải làm thế nào đối phó Chu Thanh Huyền?

Nguyên Lăng thượng nhân hỏi.

– Muốn đối phó một người phải lợi dụng nhân tâm của người đó, Nguyên Lăng, không phải gần đây ngươi làm chuyện này rất tốt sao, cần gì phải hỏi ta.

Khí Thiên Đế không nhịn được cười lớn:

– Hơn nữa người như Chu Thanh Huyền đâu cần ta phải đối phó, trái tim hắn đã sớm chết rồi, vô tình để lộ tất cả tâm ý ra ngoài, chỉ cần không hủy diệt Hoa Sơn, hắn căn bản sẽ không xuất hiện.

– Chỉ có điều Hoa Sơn bất diệt sẽ là trở ngại cho kế hoạch của chúng ta, danh xưng Tấn quốc đệ nhất tiên môn của bọn chúng không phải là danh hão.

Thiên Sửu lão nhân dùng thanh âm khàn khàn nói.

– Chúng ta cần tiêu diệt Hoa Sơn sao? Nếu chính diện không đối phó được Hoa Sơn, luận chứng điểm này, như vậy kế tiếp, cứ để cho Hoa Sơn càng lớn mạnh, bọn hắn càng lớn mạnh, mâu thuẫn giữa tam tông sẽ càng mạnh, từ đó bọn chúng sẽ tự diệt, trận chiến này cứ để Sở Đoạn thắng, chúng ta sẽ chờ đợi ngày Hoa Sơn bị diệt, mai phục cơ hội lớn hơn.

Khí Thiên Đế cười lạnh.

– Hoa Sơn và Phương Đông Yêu, kế hoạch ban đầu là, nếu như Hoa Sơn bị diệt, đương nhiên là chuyện tốt, nếu như Phương Đông Yêu bị đánh bại, cũng không phải chuyện xấu.

Khí Thiên Đế nói.

Câu nói này thật sự có chút huyền cơ, hiện tại năm đại tiên môn là thế lực mạnh nhất, Thế Thiên Minh và yêu ma dưới lòng đất đều là thế yếu, yêu ma dưới lòng đất suy yếu, đối với Thế Thiên Minh mà nói cũng không phải chuyện tốt, cái này gọi là môi hở răng lạnh, chỉ có điều, Nguyên Lăng thượng nhân và Thiên Sửu lão nhân tin tưởng, Khí Thiên Đế tuyệt đối không phải người không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh này.

Lúc này trong đầu Khí Thiên Đế đang hiện lên bốn chữ – Giá Y ma công!

Giá Y ma công, giá y của nữ tử, hay là…

……………………

Trên chiến trường thiên không bên ngoài của đại trận hộ núi Hoa Sơn, có một vật hình tròn, phía trên toàn là kim châm thêu hoa và đại hỏa ngút trời, trận chiến của Sở Đoạn và Phương Đông Yêu cuối cùng lưu lại kim châm đầy đất, hỏa diễm ngút trời, còn người của Hoa Sơn cũng đã kết thúc công việc cuối cùng, sau khi Phương Đông Yêu thất bại rút lui, người của Hoa Sơn đương nhiên đi theo đánh lén một trận, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.

Phía bên yêu ma cũng đã sớm có chuẩn bị đường rút, vội vàng rời khỏi, dù sao những năm này Phương Đông Yêu hành sự có chút nông nổi, đột nhiên muốn tấn công Hoa Sơn, đám yêu ma sợ chọc giận Phương Đông Yêu hỉ nộ bất thường, đương nhiên phải đi theo, nhưng sau khi đến cũng đã chuẩn bị một số kế hoạch trù bị rút lui.

Đương nhiên, cái gọi là binh bại như núi đổ, cho dù ngươi đã sớm chuẩn bị đường rút lui, cũng không thể hoàn toàn không có tổn thất.

Phía bên yêu ma, Mặc Trúc yêu vương trong tứ đại yêu vương bị đánh chết, một người trong ngũ hành yêu hầu cũng bị giết.

Tổn thất này đối với yêu ma mà nói là khá lớn, cuối cùng đại bộ phận trốn về dưới lòng đất.

Ngược lại, đối với Hoa Sơn mà nói, đương nhiên là một trận đại thắng.

Lục Nguyên nhìn về phía bầu trời, khí trời vừa rồi còn mưa dầm tối tăm, hiện tại mưa đã tạnh, chính giữa bầu trời mặc dù vẫn có mây đen, nhưng mơ hồ đã điểm xuyết ánh sáng mặt trời lấp lánh, chiếu xuống Hoa Sơn, nhuộm vàng đỉnh núi Hoa Sơn, cảnh tượng tuyệt vời này đã hơn một tháng nay mới có cơ hội nhìn thấy.

Quả nhiên, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chẳng biết lúc nào, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

– Vạn tuế.

– Hoa Sơn bất diệt.

– Hoa Sơn vạn tuế.

– Chưởng môn vạn tuế.

– Chúng ta vạn tuế.

Mới đầu chỉ có từng người kêu lên, sau đó là một đám người cùng hô, lúc này Lục Nguyên cũng gia nhập vào trong đám người này, Lục Nguyên hô Hoa Sơn vạn tuế, đúng vậy, giữ vững Hoa Sơn, đánh lùi Phương Đông Yêu kẻ mạnh nhất trong yêu ma, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Ngay lập tức, tiếng hô vang lên khắp nơi, đệ tử bình thường hô, đệ tử chân truyền cũng hô, trưởng lão bình thường hô, cửu đại kiếm tiên cũng hô, mọi người đều không ngừng hô, lần này mọi người đã rất khó khăn giữ vững Hoa Sơn, đánh bại đối thủ cường hãn, đương nhiên là nhất tề cùng hô.

Các trưởng lão đời thứ tám, mặc dù không hô lên tiếng, nhưng cũng cười ha hả, hòa nhập vào trong bầu không khí vui sướng. Trong tiếng hô trùng trùng điệp điệp, sắc mặt Sở Đoạn không khỏi đỏ lên, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn cố nuốt xuống, lần này đánh bại Phương Đông Yêu, đương nhiên đã bị thương, nhưng tính chất không nghiêm trọng. Trong tám đại tông sư của hai nước Tần Nguyên, Phương Đông Yêu vốn là người xếp ở vị trí nhóm đầu, Sở Đoạn xếp ở nhóm sau, nhưng lần này, Sở Đoạn sử dụng mấy trăm món pháp bảo, đánh bại Phương Đông Yêu, đủ khiến thanh danh của hắn lớn hơn một chút, vị trí trong tám đại tông sư cũng được tiến lên trước.

Nghĩ đến điều này, lại nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang vô cùng vui sướng kêu vang, Sở Đoạn cũng tạm thời thả lỏng suy nghĩ, được rồi, tạm thời từ bỏ phân chia tam tông Kiếm tông, Khí tông, Kiếm Khí tông, để mọi người cùng hòa vào niềm vui chiến thắng. Sở Đoạn gào to:

– Bắt đầu từ hôm nay, thiết yến ba ngày, từ trên xuống dưới cùng nhau hoan nhạc.

……

Mười vạn yêu ma công kích Hoa Sơn, chiến dịch này, có người chết, chiến đấu không thể nào không chết người, ngay cả Bắc Phong Xuất Vân tiên cảnh, cũng tổn thất một nhân vật Đại Đạo cảnh như Hoàng Thanh Hóa, nhưng mọi người cũng không vì thương vong mà uể oải, người chết cũng đã chết rồi, người còn sống thì phải tích cực sống tiếp.

Thiết yến ba ngày, ngay cả rượu cũng được bày lên, bình thường ở Hoa Sơn rất hiếm khi nhìn thấy rượu.

Mấy ngày qua, Lục Nguyên quả thật cũng có chút mệt mỏi, hiện tại cũng cùng mọi người vui vẻ uống rượu.

– Nào, Diệp sư đệ, uống.

Đây là cạn ly với Diệp Phương.

– Ồ, không phải Thạch sư huynh của Kiếm tông sao?

Thạch Triêu Dương uống rượu với người đứng đầu đệ tử chân truyền của Kiếm tông.

– Liễu sư muội, cạn.

Lục Nguyên và sư muội Liễu Diệp Nhi của Kiếm tông cạn chén, sau khi uống xong, sắc mặt của Liễu Diệp Nhi sư muội thoáng ửng đỏ, trong tay nàng là rượu trái cây, nàng cũng chỉ uống một chút, nhưng vẫn cảm thấy lâng lâng:

– Rượu này uống ngon thật, rất ngọt.

– Lăng sư tỷ, cạn.

Lăng Ngọc Châu uống một ngụm, hai gò má ửng đỏ.

Lục Nguyên vô cùng cao hứng, mới đầu hắn còn tìm người quen uống rượu, sau đó thì mặc kệ, cao hứng là uống, ở đây, người giống như Lục Nguyên có rất nhiều, tất cả mọi người đều hưng phấn.

Đêm nay, Lục Nguyên thật sự say rồi.

Mắt say lờ đờ nhìn Hoa Sơn, vẫn vô cùng mông lung.

Giống như một giấc mộng.

Cảnh tượng tuyệt đẹp này giống như cảnh trí trong mơ, mình nhất định phải giữ lấy.

Mấy ngày tiếp theo, nghe nói Quang minh Yêu Hoàng Phương Tà và Hắc ám Ma Hoàng Kinh cũng đã lui về mặt đất, hai vị yêu ma cấp hoàng này thối lui cũng không tổn thất bao nhiêu.

Sáng sớm.

Khi những ánh sáng đầu tiên xuyên qua ráng mây trên thiên không, chiếu xuống Trường Xuân Cư của Bắc phong, Lục Nguyên đã tỉnh dậy.

Hôm nay, hắn thức giấc đặc biệt sớm.

Đã lâu rồi, Lục Nguyên không nhìn thấy ánh mặt trời, khi đại trận hộ sơn được dựng lên, căn bản không nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành tràn vào trong phòng. Lục Nguyên hít thở khoan khoái, không khí tươi mát, khiến lòng người cũng thư thái. Trong khu vườn ngoài cửa sổ, sức sống tràn trề, lộc non đua nở, sắc xanh thoáng ẩn thoáng hiện.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.