Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 306


Diệp Dương Dung đem tình huống đại khái nói qua một lần. Lục Nguyên liền hiểu ra sự việc.

Diệp Dương Dung biết thực lực của Lục Nguyên sắp đạt đến cảnh giới cao nhất của Trường Sinh đạo. Lần này, Trường Sinh đạo của Hoa Sơn đã giao thủ với Trường Sinh đạo của yêu ma gần một tháng này. Bắc Phong cử người xuất thủ không nhiều. Với thực lực như Sở Phi, Độc Cô Diệp thì trong cuộc chiến như vậy phải yếu đi một chút. Lục Nguyên trở về vừa vặn trám vào chỗ thiếu đó.

Mà lúc này, Bắc Phong kiếm tiên đều đã ra hết. Bắc Phong bởi vì nhiều đại nạn nên thực lực bây giờ có phần yếu. Kiếm tiên có thể ra tay hiện tại cũng chỉ có bốn người Diệp Dương Dung, Sở Phi, Độc Cô Diệp và Lục Nguyên.

Đông Phong bên kia kiếm tiên rất nhiều. Hiện tại, chiến tích nhiều nhất chính là Độc Kiếm Tiên Thạch Trùng Thiên. Thứ hai là Tỉnh Kiếm Tiên Lăng Lạc Thạch. Trừ hai người này ra còn có sáu vị kiếm tiên khác, trong đó kể cả Tạp Kiếm Tiên Tây Môn Loạn. Nam Phong có kiếm tiên Mạc Thùy Thùy đang đứng thứ ba, ngoài ra còn có năm vị kiếm tiên nữa, kể cả Nam Cung Tuệ. Toàn bộ Kiếm Tông tổng cộng phái ra mười bốn vị kiếm tiên. So với Kiếm Khí Tông có thể phái ra bốn vị kiếm tiên quả thật là nhiều hơn.

Khí Tông Tây Phong có Tử Hà Bách Lý Đoạn Khánh Chi đang đứng thứ năm. Ngoài ra còn có sáu vị kiếm tiên cấp. Trung Phong thì cũng như Bắc Phong, tổng cộng phái ra bốn vị kiếm tiên. Nhưng Trung Phong gần đây suy yếu lâu ngày. Mà Bắc Phong trong hai cuộc chiến với Nguyên Lăng Thượng Nhân đã chết quá nhiều kiếm tiên. Khí Tông tổng cộng phái ra mười một vị kiếm tiên.

Lần này, Hoa Sơn phái ra hai mươi chín vị kiếm tiên.

Hai mươi chín vị kiếm tiên, hiện tại mà nói đây là thực lực mạnh nhất mà Hoa Sơn có thể bày ra.

Tấn Lôi kiếm pháp là một bộ kiếm pháp của Hoa Sơn. Mà Hoa Sơn lần này đối địch cũng chính vì nguyên nhân “không cho phép bất cứ một tuyệt kỹ Hoa Sơn nào truyền ra bên ngoài”. Yêu ma nếu như có thể học được Tấn Lôi kiếm pháp thì ngày mai sẽ có người học được Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm hay Triêu Dương nhất khí kiếm. Điều này nhất định phải ngăn chặn.

Lục Nguyên đứng giữa đám người. Trong trận chiến hư không, Bắc Phong và Trung Phong là yếu nhất, cho nên đứng ở vị trí một bên, không làm người khác chú ý.

Sau một lúc, nhân vật bên yêu ma cũng đã tới. Người so với bên yêu ma thì ít hơn, tổng cộng chỉ có chín người.

Cầm đầu đám yêu ma là một người gầy như cây kiếm, tóc rối bời. Quả là Kiếm trưởng lão. Một người gầy teo, dáng người không cao, nước da đen hắc, sau lưng mọc hai cái cánh. Đúng là Bức trưởng lão. Đi theo đằng sau hai yêu ma này là rất nhiều yêu ma trưởng lão khác. Ví dụ như Hồ trưởng lão mà Lục Nguyên đã đánh bại. Xà trưởng lão vô cùng yêu mị. Văn trưởng lão vừa gầy lại vừa nhỏ. Hạc trưởng lão dáng người như tiên phong đạo cốt. Bạch Hồ trưởng lão hai mắt hận thù nhìn chằm chằm về phía Lục Nguyên. Người mà đặt giữa đám người cũng không nhìn thấy Pháp trưởng lão. Cùng với Hỏa trưởng lão vừa dữ tợn vừa to lớn. Thập đại trưởng lão ngoại trừ Điện trưởng lão đã chết trong tay Lục Nguyên thì cửu đại trưởng lão toàn bộ đã có mặt.

Lần này, đám yêu ma cùng với Hoa Sơn đã cử ra người có cảnh giới cao nhất trong Trường Sinh cảnh ra chiến đấu.

Ở đây tổng cộng có hơn ba mươi người. Bất luận người nào cũng rất mạnh, e rằng sẽ khiến người khác phải khiếp sợ.

Hoa Sơn cũng đã cử ra đội hình mạnh nhất của mình. Trận chiến này còn chưa bắt đầu, nhưng bất luận yêu ma hay là Hoa Sơn đều nín thở, không dám phát ra chút âm thanh nào. Quần hùng bên dưới nhìn ba mươi tám người trên trận chiến hư không.

Gió trên núi thổi phần phật.

Càng lúc càng lớn.

Mây đen trên bầu trời cũng càng lúc càng dầy.

Trong đám người ở đây, cơ bản đều xem Thạch Trùng Thiên của Kiếm tông là thủ lĩnh, đương nhiên sẽ không chịu để Đoạn Khánh Chi của Khí tông đứng đầu, trở thành một thủ lĩnh khác.

Độc Kiếm Tiên Thạch Trùng Thiên mở miệng nói:

– Yêu ma thập đại trường lão…. không đúng, phải gọi là cửu đại trưởng lão, trận chiến này đánh thế nào đây?

Kiếm trưởng lão trong Yêu ma cửu đại trưởng lão cười ha ha nói:

– Đánh thế nào sao? Rất đơn giản, hai bên chúng ta giao thủ một đối một, cuối cùng bên nào còn người thì tính là bên thắng.

– Cái gì!

Nghe thấy tin tức này, bọn người Kiếm tiên bên phía Hoa Sơn đều cả kinh.

Tình huống hiện tại, phía bên Kiếm tiên Hoa Sơn chỉ phái ra 29 người, còn phía bên yêu ma chỉ phái ra cửu đại trưởng lão, mà cửu đại trưởng lão lại lựa chọn phương thức chiến đấu bất lợi nhất với bọn họ, đánh tới lúc bên nào không còn người thì tính ra bên thắng, tại sao bọn chúng lại tự tin như vậy chứ.

Thạch Trùng Thiên nhìn về phía Kiếm trưởng lão, lại nhìn các trưởng lão khác:

– Kiếm trưởng lão nói thật chứ.

– Những lời ta nói đương nhiên là thật, ngươi cho rằng ta giống như người trong chính đạo các ngươi, ăn ở hai lòng hay sao.

Kiếm trưởng lão cười lạnh nói.

– Người trong yêu ma, vô cùng ma tính, nói lời không giữ lời, cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta làm sao dám tin lời yêu ma các ngươi.

Thanh âm này xuất phát từ Hạ Chung Chi của Kiếm tông đông phong, Hạ Chung Chi chính là một kiếm tiên Trường Sinh bát trọng, tu vi cũng không tệ.

Kiếm trưởng lão bình thản liếc nhìn Hạ Chung Chi:

– Ngươi thật ra cũng biết Kiếm trưởng lão ta, nào, chúng ta thân mật một chút.

Thân hình Kiếm trưởng lão khẽ động, công kích thẳng tới phía Thạch Trùng Thiên. Thạch Trùng Thiên nhìn thấy tình huống này, cũng không khỏi giật mình, lập tức rút kiếm đề phòng, hắn cũng biết thực lực của Kiếm trưởng lão rất mạnh, chỉ sợ không thua kém mình.

Mọi người đều nhìn thấy kiếm của Kiếm trưởng lão đã tiến sát người Thạch Trùng Thiên, chuẩn bị giao thủ với Thạch Trùng Thiên, nhưng bất ngờ lại thấy Kiếm trưởng lão trở tay đâm thẳng về hướng Hạ Chung Chi, thay đổi mau lẹ bất ngờ này khiến những người khác căn bản không kịp phản ứng. Hạ Chung Chi vội vàng xuất thủ ngăn cản, nhưng trong nháy mắt trường kiếm của Kiếm trưởng lão đã phá vỡ phòng ngự của Hạ Chung Chi, chém đầu hắn rơi xuống đất.

Động tác dứt khoát, kiếm pháp tuyệt đỉnh, xuất thủ cực nhanh.

Trong thoáng chốc, phía bên Hoa Sơn im lặng như tờ, bọn họ tuyệt đối không ngờ thực lực của Kiếm trưởng lão lại cường đại như vậy, khi đối địch thì biến ảo khó lường. Kiếm trưởng lão tiến lui bất ngờ, đùa giỡn Thạch Trùng Thiên, thực chất là giết chết Hạ Chung Chi, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, quả nhiên là uy mãnh vô song, giống như Quan Vũ trảm Nhan Lương ở nhân gian.

Kiếm trưởng lão quay lại chỗ cũ, cười lớn ngạo nghễ, kiếm chiêu vừa rồi thật sự đã đánh bạt khí thế của đám người Hoa Sơn.

Khí thế mạnh mẽ làm lòng người run sợ.

Khi Lục Nguyên đang định ra tay, lúc này, trong đám người Đông Phong kiếm tiên lại có một người đi ra:

– Kiếm trưởng lão, ngươi gian trá lừa gạt, đánh lén người khác, là loại người gì chứ.

Người này chính là kiếm tiên Hạ Hoa Chi của Đông Phong, Trường Sinh cửu trọng, là huynh trưởng của Hạ Chung Chi, hắn nhìn thấy đệ đệ của mình chết trong tay Kiếm trưởng lão, không khỏi đau lòng, bất giác đứng dậy.

Kiếm trưởng lão hừ lạnh nói:

– Theo ý ngươi nói, vừa rồi là ta đánh lén, vậy nếu chính diện giao thủ, ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của ta? Nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta thì xem như ngươi là nhân vật không tệ, ta sẽ giao trả Tấn Lôi kiếm pháp lại cho Hoa Sơn các ngươi, còn tặng cho ngươi thập toàn đại bổ đan quý hiếm của ta.

Tranh chấp lần này giữa bọn họ chính là Tấn Lôi kiếm pháp, nếu người nào thắng được trận chiến này sẽ có được Tấn Lôi kiếm pháp, chuyện này kêu người ta không động tâm sao được. Còn có thập toàn đại bổ đan, nghe nói ở yêu ma giới có một loại đan dược, hấp thu tà khí giữa thiên địa mà thành, một khi đã luyện thành sẽ hóa thành dược lực cực kỳ hữu ích, có thể gia tăng rất nhiều pháp lực, loại thập toàn đại bổ đan này vô cùng trân quý.

Hạ Hoa Chi nghe thấy cũng rất chấn động, nhưng hắn vừa định động thủ, nhìn về phía Kiếm trưởng lão, chỉ cảm thấy thân hình của Kiếm trưởng lão giống như là một ngọn kiếm sơn vô cùng hùng vĩ, kiếm thế mãnh liệt đè xuống người hắn, tựa hồ như muốn chôn sống hắn ở đó, luồng khí thế này tại sao lại khủng khiếp như vậy chứ.

Lúc này Hạ Hoa Chi biết rõ, Kiếm trưởng lão đã gieo hạt giống thất bại vaèo lòng mình, nếu thật sự giao thủ với hắn, chỉ sợ trong mười chiêu rất có khả năng sẽ bị hắn chém chết.

Hắn lại nhớ tới đệ đệ Hạ Chung Chi cũng bị một kiếm của Kiếm trưởng lão giết chết, mặc dù hắn mạnh hơn đệ đệ, nhưng khả năng chống đỡ trong mười chiêu là rất nhỏ.

Hạ Hoa Chi vốn cũng không phải kẻ nhát gan như vậy, nhưng sau khi bị Kiếm trưởng lão gieo hạt giống thất bại vào trong lòng, càng nghĩ càng thấy sợ. Nguồn: http://truyenfull.vn

– Ngươi có dám giao thủ không?

Kiếm trưởng lão lại lạnh lùng quát.

Hạ Hoa Chi suy nghĩ mông lung, chần chờ không thôi, sợ mất thể diện muốn xông tới nhưng lại sợ chết.

– Thật là buồn cười, ngay cả dũng khí chống trả mười chiêu của ta cũng không có, vậy mà cũng dám khiêu chiến ta.

Kiếm trưởng lão cười lạnh nói.

Chỉ trong nháy mắt, Kiếm trưởng lão đã giết chết Hạ Chung Chi, áp chế Hạ Hoa Chi, đùa giỡn người đứng đầu Đông Phong chư kiếm tiên Thạch Trùng Thiên, chỉ dựa vào lực lượng một người mà làm được như thế, quả nhiên là vô cùng cao minh. Hắn làm như vậy đã khiến người của Hoa Sơn biết được tu vi của hắn chính là bán bộ đại đạo. Kiếm trưởng lão vốn cũng từng xuất thủ, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ thể hiện tu vi bán bộ đại đạo như vậy, ngoại trừ lần đối đầu với Lục Nguyên, hiện tại mọi người mới phát hiện người này có tu vi bán bộ đại đạo.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ

Chương 306:


Hạ Thiên về tới nhà khách về sau, ngã đầu liền ngủ, hắn thực sự là quá mệt mỏi , Thiên Tỉnh Quyết để Hạ Thiên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Hạ Thiên không biết mình ngủ bao lâu, tóm lại hắn là bị biểu tỷ cùng Băng Tâm tỷ đánh thức , biểu tỷ cùng Băng Tâm tỷ cũng ngủ thật lâu, nhưng là hai người bọn họ sau khi đứng lên đánh Hạ Thiên điện thoại đánh không thông, làm sao gõ cửa Hạ Thiên cũng bất tỉnh, thế là hai người bọn họ gọi tới nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ hỗ trợ mở ra Hạ Thiên cửa phòng.

Diệp Thanh Tuyết cùng Băng Tâm lúc này mới mở cửa nhìn thấy Hạ Thiên còn bất tỉnh, còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Hạ Thiên quần áo rách rách rưới rưới, trên thân bẩn thỉu.

“Ngươi thế nào?” Diệp Thanh Tuyết vội vàng hỏi.

“Không chút a.” Hạ Thiên nói, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi hạ tràng.

“Còn nói không chút, ngươi xem một chút quần áo ngươi đều biến thành dạng gì, ngươi còn mặc quần áo đi ngủ.” Diệp Thanh Tuyết cau mày nói.

“A, có thể là đi ngủ ngủ quá kịch liệt đi, ta hôm qua mơ tới ta biến thành Siêu Nhân Điện Quang , có lẽ là cùng tiểu quái thú thời điểm chiến đấu bị xé hỏng đi.” Hạ Thiên nghiêm trang nói, hắn nói mười phần tùy ý, thật giống như nói đều là thật đồng dạng.

“Ách!” Diệp Thanh Tuyết trên trán xuất hiện hắc tuyến, nàng đối Hạ Thiên thật là bó tay rồi, triệt để không biết nên nói cái gì cho phải.

Dạng này nói láo cũng có thể nói có cái mũi có mắt .

“Ta tắm trước.” Hạ Thiên nhìn xem Diệp Thanh Tuyết cùng Băng Tâm nói.

“Tẩy đi, ta đi cấp ngươi mua bộ quần áo mới đi.” Diệp Thanh Tuyết nói.

“Biểu tỷ, ta trong túi có tấm thẻ, bên trong có tiền, ngươi giúp mình cùng Băng Tâm tỷ cũng mua mấy bộ đi, mật mã ngươi biết .” Hạ Thiên chỉ chỉ y phục của mình nói.

“Ngươi có thể có bao nhiêu tiền, tiền của ngươi vẫn là giữ đi.” Diệp Thanh Tuyết biết Hạ Thiên không có bao nhiêu tiền.

“Tiền của nơi đó đều là người khác cho, không tốn ngu sao mà không tiêu.” Hạ Thiên nói lần nữa.

“Đã ngươi nói như vậy, ta đương nhiên phải tốn , nếu là ngươi tân tân khổ khổ kiếm về , ta liền không tốn , nếu là ngươi đen người khác, vậy liền không tốn ngu sao mà không bỏ ra.” Diệp Thanh Tuyết cầm lấy Hạ Thiên thẻ trực tiếp đi ra khỏi phòng.

“Thanh Tuyết, ngươi thật đúng là dự định tiêu Hạ Thiên tiền a?” Băng Tâm không hiểu hỏi.

“Đương nhiên sẽ không, ta chẳng qua là muốn nhìn một chút hắn đến cùng đen người khác bao nhiêu tiền.” Diệp Thanh Tuyết mỉm cười, hai người tới tân quán dưới lầu, loại này cấp cao trong tân quán đều có máy rút tiền , Diệp Thanh Tuyết đem Hạ Thiên thẻ đâm vào máy rút tiền bên trong, sau đó đem thâu nhập tấm thẻ mật mã.

Hạ Thiên thẻ mật mã vẫn luôn là cái kia, cùng nàng đồng dạng, là Diệp Thanh Tuyết sinh nhật.

Diệp Thanh Tuyết điểm vào thẩm tra số dư còn lại phía trên.



— QUẢNG CÁO —

“5380000.” Phía trên biểu hiện kim ngạch.

“Cái, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, năm trăm vạn.” Diệp Thanh Tuyết trợn mắt hốc mồm nhìn xem phía trên số lượng.

“538 vạn.” Băng Tâm cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Hạ Thiên trước đó nhưng vẫn là một cái dựa vào làm việc ngoài giờ người bình thường mà thôi, một tháng mới chỉ có thể kiếm một ngàn khối mà thôi, nhưng là hiện tại trong thẻ lại có hơn năm trăm vạn.

“Nàng sẽ không là đã làm gì chuyện phạm pháp đi, ” Diệp Thanh Tuyết mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

“Chúng ta vẫn là đi về hỏi hỏi đi.” Băng Tâm nói.

Hai nữ trực tiếp chạy trở về trên lầu, không ngừng gõ cửa.

“Tới, đến rồi!” Hạ Thiên mở cửa thời điểm, hơi sững sờ, lại là biểu tỷ cùng Băng Tâm tỷ: “Các ngươi tại sao lại trở về rồi?”

Diệp Thanh Tuyết nhìn một chút chung quanh, không có người, đem Hạ Thiên đẩy vào, nàng cùng Băng Tâm cũng đi vào, sau đó khép cửa phòng lại, nhỏ giọng nói ra: “Thẻ của ngươi bên trong làm sao có nhiều tiền như vậy?”

“Bao nhiêu a?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.

“538 vạn.” Diệp Thanh Tuyết thấp giọng nói.

“Nhiều như vậy a.” Hạ Thiên mười phần tùy ý nói.

“Mau nói, ngươi có phải hay không đã làm gì phạm pháp chuyện? Nếu như là, liền mau chạy trốn đi.” Diệp Thanh Tuyết thanh âm rất nhỏ, chỉ có bọn hắn cái này một vòng mới có thể nghe thấy.

“Ngươi nghĩ gì thế, hẳn là Từ lão đánh cho ta tới , ta ngày đó để hắn đánh cho ta điểm tiền tiêu vặt.” Hạ Thiên gõ một cái Diệp Thanh Tuyết đầu.

“Tiền tiêu vặt! ! !” Diệp Thanh Tuyết cùng Băng Tâm đồng thời sững sờ.

Hơn năm trăm vạn tiền tiêu vặt, liền xem như phú nhị đại cũng không dám nói như vậy a: “Hạ Thiên, ngươi sẽ không là phú nhị đại a?”

“Ta không phải phú nhị đại, ta là phú nhị đại cha hắn.” Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thổ hào, Hạ Thiên, ngươi chừng nào thì biến thành thổ hào, không được, ta muốn đánh thổ hào, Băng Tâm, ngươi thích gì, nói với ta, chúng ta hôm nay đem hắn tiêu sạch.” Diệp Thanh Tuyết hưng phấn nói.

“Tiêu đi, tấm thẻ kia là thẻ khách quý, xài hết về sau còn có thể tiêu hao mười triệu, đến lúc đó có người còn.” Hạ Thiên nói xong đi trở về trong phòng tắm.


— QUẢNG CÁO —

“Thổ hào, đại thổ hào a, đi, dùng tiền đi.” Diệp Thanh Tuyết kéo Băng Tâm liền hướng bên ngoài đi.

Diệp Thanh Tuyết cùng Hạ Thiên cũng sẽ không khách khí, dùng ý nghĩ của nàng chính là, Hạ Thiên vẫn luôn là nàng người, vì lẽ đó Hạ Thiên chính là nàng , nàng vẫn là nàng, Hạ Thiên tiền tự nhiên cũng chính là nàng.

Đã Hạ Thiên đã nói tiêu không thành vấn đề, cái kia nàng đương nhiên phải thật tốt tiêu phí một lần .

Diệp Thanh Tuyết cho tới bây giờ đều không có làm qua thổ hào, mặc dù nhà nàng rất có tiền, nhưng là mẫu thân của nàng Diệp Uyển Tình cũng không có cho nàng bao nhiêu tiền, chẳng qua là cho nàng tiền sinh hoạt, cùng một bút tiền tiêu vặt, cho dù đối với người bình thường đến nói những cái kia đã không ít, nhưng là cùng chân chính kẻ có tiền so ra, nàng vẫn là một một học sinh nghèo.

Hiện tại nàng tiền, nàng đương nhiên phải làm một lần nhà giàu mới nổi .

Hai mươi phút sau, Hạ Thiên cửa bị người gõ vang.

“Tiên sinh, ngài tốt, đây là có người để ta đưa cho ngài tới .”

“A, tạ ơn.” Hạ Thiên xem xét là quần áo liền biết là biểu tỷ các nàng đưa tới.

Ngươi là ta nha ta quả táo lớn.

“Hạ Thiên, quần áo nhận được đi, nhanh lên xuống tới, chúng ta tại thương nghiệp đường phố.”

“A, ngay lập tức đi xuống.”

Hạ Thiên cúp điện thoại về sau, đổi lại y phục, đi theo sau dưới lầu lui phòng.

Làm Hạ Thiên tìm tới Diệp Thanh Tuyết cùng Băng Tâm thời điểm, hai người bọn họ trong tay đã cầm hơn hai mươi cái cái túi .

“Ngươi rốt cuộc đã đến.” Diệp Thanh Tuyết nhìn thấy Hạ Thiên thời điểm lộ ra ma quỷ dáng tươi cười, sau đó đem trên tay cái túi đều ném cho Hạ Thiên, hai nữ tiếp tục hướng tiệm khác bên trong đánh tới, Hạ Thiên rốt cuộc biết mình là làm gì, miễn phí công nhân bốc vác.

Đều nói nữ nhân một khi đi dạo lên đường phố tới là không biết mệt, hiện tại Hạ Thiên rốt cục vững tin .

Hai nữ đi dạo lên đường phố đến, tốc độ kia, Hạ Thiên đều hận không thể sử dụng Mạn Vân tiên bộ .

“Ngươi mù a, đi ra ngoài không mang con mắt vẫn là con mắt dài cái ót , ta đây là bảng tên quần áo, làm bẩn ngươi thường nổi mã?” Phía trước truyền đến một tên âm lượng cao thanh âm, là thanh âm một nữ nhân.

“Thật xin lỗi, có thể là ta đi quá nhanh .” Diệp Thanh Tuyết vội vàng xin lỗi, vừa rồi nàng xác thực không thấy, bất quá nàng biết mình đã tránh né, nhưng vẫn là đụng phải, bởi vì đối phương đi trên đường ngẩng đầu ưỡn ngực, căn bản cũng không cho bất luận kẻ nào nhường đường, mà lại đi tại giữa đường.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 306


Diệp Thiên Hạ ngồi với Nhạc Yên Nhi hai tiếng đồng hồ, hai người nói rất nhiều chuyện, tính cách Diệp Thiên Hạ dịu dàng mềm mỏng, nói chuyện cũng rất dễ nghe, quả thực khiến Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn nhiều.

Đến khi quản lý gọi điện giụ, không thể không đi nên cô mới phải đứng dậy.

Nhạc Yên Nhi nói ra lời tự đáy lòng:

– Chị Thiên Hạ, cảm ơn chị, chị đã giúp em rất nhiều.

Diệp Thiên Hạ mỉm cười:

– Chị rất thích nói chuyện với em, giúp em sẽ khiến chị có cảm giác như giúp bản thân mình trước đây, em rất giống chị hồi trước, nhưng chắc chắn em sẽ còn tiến xa hơn chị.

– Hai ngày nữa chị phải nhập đoàn phim mới rồi, đợi chị xong sẽ hẹn em ăn cơm nhé.

– Dạ được, em đợi chị.

Sau khi Diệp Thiên Hạ rời đi, Nhạc Yên Nhi ngồi trong quán cafe một lúc nữa, đợi lái xe đến đón cô.

Tâm trạng của cô đã trấn tĩnh lại nhiều, nghĩ đến video hôm nay xem được, tuy rằng không còn quá sợ hãi nữa nhưng cô vẫn thấy không thoải mái.

Cô lấy điện thoại ra, tìm thấy số mà Anjoye dùng để gọi cho cô trong buổi lễ kỷ niệm một trăm năm Dior lần trước, mặc kệ anh ta có nhận được hay không, cô vẫn cứ gửi đi một tin nhắn.

“Anjoye Dạ, đừng tưởng rằng như thế là dọa được tôi, tôi tuyệt đối không từ bỏ tình cảm với Dạ Đình Sâm đâu, cậu sẽ không bao giờ có thứ mình muốn.”

Lúc này, trong bệnh viện tư nhân ở ngoại ô thành phố A.

Anjoye ngồi trên ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, biếng nhác duỗi thẳng chân, nhìn mấy đứa trẻ đang nô đùa cách đó không xa, bên khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Nụ cười này không giống với nụ cười lúc bình thường của anh ta.

Những đứa trẻ này đều được bệnh viện nhận nuôi, chúng đều mắc những căn bệnh hiểm nghèo khó có thể điều trị nên bị người nhà vứt bỏ, đến cả trại trẻ mồ côi cũng không nhận, bệnh viện nhận nuôi chúng, cung cấp trị liệu cơ bản cho chúng, tuy rằng mặt mũi chúng trắng bệch, cơ thể cũng rất gầy yếu nhưng lại đều cười vui vẻ dưới ánh mặt trời.

Lúc này, điện thoại đặt trên ghế dài rung lên.

Anh ta mở máy, nhìn thấy tin nhắn kia thì nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, nhưng rồi đường cong trên gương mặt anh ta đột nhiên mở rộng ra, biến thành một nụ cười ác ý.

– Thứ tôi muốn? Chị biết tôi muốn gì sao?

Ha.

Đến cả bản thân tôi còn không biết đây.

Trái tim anh ta đã chết từ lâu rồi, một người không có trái tim chẳng lẽ còn có thể có dục vọng gì sao?

Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên sau lưng, vẻ hơi sợ sệt:

– Anh à, có phải anh cũng có bệnh ở đây không, vì thế… mới không thể chơi cùng các bạn ấy được?

Anjoye quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé năm sáu tuổi trắng trẻo mặc đồ bệnh nhân, vừa rụt rè vừa tò mò nhìn mình.

Tay cô bé đặt chỗ trái tim.

Bé bị bệnh tim bẩm sinh, không thể vận động mạnh, vì thế lần nào cũng chỉ có thể ngồi một bên nhìn những đứa trẻ kia nô đùa ầm ĩ.

Thấy anh này ngồi một chỗ cả buổi chiều nên mới đoán có phải anh ấy giống mình không.

Nhưng quả thật anh này trông đẹp trai quá, có vẻ không giống người bình dị gần gũi, khiến cho cô bé vốn có chút sợ người lạ lại càng rụt rè hơn, cô bé lùi về sau nửa bước, dường như có chút hối hận vì đã nói chuyện với anh ta.

Không ngờ Anjoye lại mỉm cười dịu dàng, vẫy bé:

– Lại đây.

Nhìn thấy nụ cười của anh ta, cô bé yên tâm hơn một chút, trong nhận thức non nớt của bé, chỉ có người tốt mới có thể cười chân thành như thế.

Cô bé ngoan ngoãn bước đến, vai sánh vai ngồi bên cạnh Anjoye.

Anh ta đưa tay vuốt mái tóc dài của cô bé:

– Em tên gì?

– Em tên là Đu Đu.

Anh ta cau mày lại, hỏi:

– Ai đặt cho em cái tên này?

Cô bé này có biết ý nghĩa của cái tên đó không?

Nhưng điều anh ta không ngờ là vẻ mặt của cô bé lại rất thản nhiên.

– Em tự đặt đấy, lúc em vừa đầy tháng thì đã bị bố mẹ vứt ở cửa bệnh viện rồi, em không trách họ, em bẩm sinh có bệnh, muốn chữa phải mất rất nhiều tiền, nhưng em cũng không yêu họ nữa. Em tự đặt cái tên này cho mình là muốn nói với bản thân, em là một đứa trẻ không ai thương, phải tự kiên cường.

Tuy rằng tuổi của Đu Đu còn nhỏ nhưng do phải trải qua nhiều gập ghềnh nên hiển nhiên chín chắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều.

Cô bé nói ra những lời khiến cho người khác phải đau lòng nhưng trên mặt lại không có buồn thương.

Thực ra, thân thế của mỗi một đứa trẻ ở đây, nói ra đều là máu và nước mắt, nhưng chúng đã sớm quen với tử vong và cay đắng, vẫn có thể kiên cường sống tiếp.

Trong mắt Anjoye xẹt qua vẻ đau lòng, nhưng rất nhanh lại mỉm cười:

– Ai nói không ai thương em, các bác sĩ và y tá trong viện đối xử với em không tốt ư?

– Tốt, nhưng… không giống với tốt của bố mẹ…

Đu Đu vẫn là một đứa trẻ, tuy rằng trưởng thành sớm nhưng vẫn còn một số cảm xúc không thể biểu đạt rõ ràng.

Nhưng Anjoye hiểu.

Anh ta vuốt đầu Đu Đu, ngẩng đầu nhìn trời, hờ hững bảo:

– Thực ra em đã rất hạnh phúc rồi, ít nhất còn có người quan tâm tới em, không phải ai cũng được thế đâu. Em biết lý do mình bị bỏ rơi, còn anh bị bỏ rơi mà không hề có lý do nào cả.

Tuổi thơ của anh ta như thế nào?

Bóng tối, áp lực và thống khổ vô tận.

Đu Đu mở to mắt nhìn anh trai rất đẹp trước mặt, kinh ngạc hỏi:

– Anh ơi, anh cũng bị bố mẹ bỏ rơi à? Anh cũng lớn lên trong bệnh viện sao?

– Tuy rằng không phải là ở bệnh viện nhưng cũng không khác là bao, có một số người, cho dù có cha mẹ, nhưng còn không được yêu thương bằng em. Nhưng mà anh nói cho em biết nhé, điều này chẳng là gì cả, nếu như người khác không yêu em thì em tự yêu bản thân mình, phải khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn mới có thể khiến cho những người vứt bỏ em hối hận.

Lúc Anjoye nói những lời này trong mắt mịt mờ chua xót.

Anh ta nói cho Đu Đu nghe cũng giống như đang nói với bản thân mình.

Đu Đu trước giờ chưa bao giờ nghe thấy những lời như thế, các cô y tá trong bệnh viện thường nói cô bé phải dưỡng bệnh thật tốt, thả lỏng tinh thần, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.

Nếu như trở nên xuất sắc thì những người vứt bỏ bé sẽ hối hận sao?

Trên mặt Đu Đu lộ ra vẻ phiền não:

– Nhưng mà, chú bác sĩ nói em rất khó có thể sống đến mười tám tuổi, em có cơ hội để trở nên xuất sắc sao?

Anjoye cười bảo:

– Đương nhiên, đừng tin lời bác sĩ, dì út của anh có nuôi một con teacup poodle tên là Annie, vì để khống chế hình thể của chúng nên giống chó này có vấn đề về gen rất nghiêm trọng, không chỉ tim mạch có vấn đề, đến cả chức năng của phổi cũng không được tốt, rất dễ chết, nhưng Annie đã sống được hai tuổi rồi, bây giờ nó vẫn còn khỏe mạnh đấy.

Anh ta nhìn Đu Đu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn:

– Hai tuổi của chó tương đương với hai mươi tuổi của con người, nếu như em có thể sống tới lúc đó thì cũng là một thiếu nữ rồi, có thể gả cho anh rồi.

Trước giờ Anjoye không nói chuyện với trẻ con, cũng không biết dỗ dành, nhưng phương thức an ủi đơn giản thẳng thắn thế này quả thực có thể sưởi ấm trái tim cô bé Đu Đu luôn cô độc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.