Tư Yến cho Hình Chiến vài ngày nghỉ ngơi để nàng dưỡng thương thật tốt.
Lúc này nàng một thân váy trắng, mái tóc dài như thác nước mềm mại buông xõa sau tai, mất đi dáng vẻ khôn khéo giỏi giang khi xưa, thêm vài phần dịu dàng đáng yêu.
“Trong khoảng thời gian này nàng không cần làm gì cả, chỉ cần nằm trên giường, ăn no ngủ kỹ, nghe không?” Tư Yến phân phó, đôi tay mảnh khảnh cầm lên bát thuốc đút từng muỗng cho nàng.
Hình Chiến vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn im lặng nuốt thuốc đắng.
Thấy nàng như thế, Tư Yến chỉ có thể thở dài trong lòng. Hắn biết rõ, bất kể người đời đánh giá Hình Giới như thế nào, chung quy hắn ta vẫn là sự tồn tại đặc biệt đối với nàng.
Hình Giới là một kẻ xảo quyệt không thể nghi ngờ, chỉ riêng việc là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nàng cũng đủ khiến hắn mười phần đố kỵ, bây giờ lại dùng cách thức như vậy qua đời, rõ ràng là muốn khiến nàng nhớ kĩ cả đời.
Uống xong thuốc đắng, Tư Yến đút cho nàng một viên đường.
“Không đắng.” Hình Chiến lắc đầu.
Tư Yến không ép nàng ăn, nhưng lại ngậm viên đường màu nâu sẫm bên môi, nhìn thẳng vào nàng.
Hình Chiến nhắm mắt, nhoài người ra hôn
Đường ngọt, nụ hôn cũng ngọt, thoáng chốc làm tan đi sự cay đắng trong lòng Hình Chiến.
“Lần tới thượng triều, ta muốn tạ ơn bệ hạ một lần nữa.” Kết thúc nụ hôn, nàng khẽ nói.
Sau hôm đó, sự anh dũng và lòng trung thành của nàng được sư phụ thừa nhận, vì thế có thể chiếu theo luật lệ, rời khỏi phái Bích Loan trong vinh dự.
Đích thân bệ hạ cũng đến thăm hỏi trong lúc nàng dưỡng bệnh, đồng thời còn ban cho một thanh bảo kiếm. Kiếm này so với Vọng Giới còn sắc bén hơn, chỉ mới tuốt ra khỏi vỏ đã nghe như có tiếng gió sượt qua, thân kiếm một màu tuyết trắng, nhìn mỏng như cánh ve nhưng lại cứng cỏi vô cùng, là một loại binh khí hiếm thấy.
Nhưng nàng chậm chạp chưa đặt tên cho nó.
“Bệ hạ cho nàng quyền lợi được tự do ra vào cung, muốn đi thì đi thôi.” Tư Yến sát tay cho nàng. Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Hình Chiến hầu như do hắn tự mình chăm sóc, cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
“Được, chờ ta nghĩ tên cho nó.” Hình Chiến cầm lấy thanh kiếm bên cạnh người, trên chuôi kiếm treo chiếc tua rua màu đỏ đang đung đưa, nàng thuận tay nhặt nó lên.
Chiếc tua rua rất bắt mắt, Tư Yến không khỏi nhìn thêm vài lần.
Hắn biết người tặng nó cho nàng là Hình Giới, cũng biết nó là món quà sinh nhật 23 tuổi của nàng.
Khi tra xét phủ đệ tạm cư của Hình Giới, hắn phát hiện mấy quyển danh sách về đệ tử của phái Bích Loan. Bởi vì thời gian Hình Chiến nhập phái từ sớm, cho nên tên cũng được viết đầu tiên. Trang sách cùng chữ viết đều đã loang lổ, so với các đệ tử đời sau, thông tin về nàng quả thật không thể ít hơn, chỉ biết ngày nhập phái cùng tuổi của nàng lúc bấy giờ.
Trên đường trở về vương phủ hắn có tính toán qua, phát hiện Hình Giới lấy ngày nhập phái làm ngày sinh nhật nàng.
Thấy Hình Chiến còn đang loay hoay với chiếc tua rua, Tư Yến chỉ có thể không cam lòng thừa nhận, Hình Giới quả thật rất hiểu nàng, nếu không tại sao trong lần đầu tiên tặng quà đã khiến nàng nâng niu như châu báu, còn mang theo khắp nơi không rời.
“…… Nàng hối hận sao? Nếu nàng đi cùng hắn, có lẽ hắn sẽ không phải chết.” Tư Yến đột nhiên mở miệng.
Nàng sẽ vì Hình Giới mà rơi lệ, cũng sẽ chỉ nghĩ đến thôi đã giận hoặc cười, điều đó thể hiện hắn ta trong cảm nhận của nàng quan trọng tới cỡ nào.
“Cái chết của sư huynh đúng là khiến ta thấy khổ sở, nhưng ta không hối hận.” Lấy hiểu biết của nàng đối với Hình Giới, cho dù lúc đó hắn có buông tha Tư Yến, như chỉ cần về sau hắn bị tâm ma kích động thần trí thì vẫn sẽ quay đầu lại đại khai sát giới: “Nhưng nếu chàng xảy ra chuyện gì, lúc đó mới làm ta hối tiếc không kịp.”
Nàng mới nói xong, Tư Yến liền nhớ tới hình ảnh Hình Giới cầm kiếm Tử Sinh không chút do dự đâm vào ngực. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, vô thức nắm chặt lấy tay nàng.
Không thể để nàng sống trong hoàn cảnh nguy hiểm này nữa.
Cảm giác tất cả mọi thứ đều trở nên tăm tối và vô vọng, hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
“Ta cũng thế, ta tuyệt đối không thể mất đi nàng.” Tư Yến nghiêm túc nói.
“Cho nên nàng đừng làm hộ vệ nữa, trở thành Vương phi của ta, đến lượt ta bảo vệ nàng.”