“Mục đích của các ngươi là gì?” Hồng Anh cố giữ cho giọng điệu thật bình tĩnh, bàn tay mềm mại nắm chặt chuôi kiếm.
“Chúng ta được lệnh đưa Thái Tử lên đường, chỉ cần sư tỷ không hành động thiếu suy nghĩ, những người còn lại ở đây có thể không cần mất một sợi tóc mà rời đi.” Hắc y nhân vừa nói, vừa cầm một thanh kiếm sắc bén từng bước đi về phía nàng.
Dù đã sợ tới mức không thể động đậy, Hồng Anh vẫn theo bản năng ngăn cản bước chân của kẻ trước mặt.
Bọn họ muốn giết người nàng yêu! Sao có thể?
“Lui ra phía sau.” Nàng nỗ lực thẳng lưng: “Ta nghe lệnh của Nhiếp Chính Vương, bảo vệ Thái Tử an toàn.”
“……Vậy đành mời sư tỷ rút kiếm, ngươi và ta dựa vào thực lực nguyện trung thành với chủ nhân.” Hắc y nhân cung kính nói, nhưng thái độ lại không thể nghi ngờ.
Dĩ nhiên Hồng Anh ngoài việc chỉ biết phô trương thanh thế ra thì hoàn toàn không dám.
Hắc y nhân thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, bèn hơi khom lưng chắp tay thi lễ: “Nếu sư tỷ đã như vậy, vãn bối không khách khí nữa.”
Vừa dứt lời, thanh kiếm sắc bén đã vọt tới cổ Tư Nhậm Hành.
Hồng Anh bất đắc dĩ chỉ có thể xuất kiếm ngăn cản, nhưng khổ nỗi lực tay không đủ, cây kiếm trong tay nàng dễ dàng bị đánh rớt, văng xa vài bước chân. Đối phương có vẻ cũng không ngờ nàng lại nhu nhược đến vậy, thế kiếm bỗng dưng ngừng lại.
“Ngươi?” Hắc y nhân phát hiện ra kỳ quặc, thuận tay dùng kiếm xẹt qua mặt nạ của nàng.
Hồng Anh nhắm mắt tuyệt vọng.
Tên hắc y nhân rõ ràng đã từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Hình Chiến. Ngay khi mặt nạ của Hồng Anh bị ném xuống, hắn lập tức nhận thấy mình bị lừa, phát ra tiếng hừ lạnh không vui.
Tư Nhậm Hành nhanh chóng phản ứng lại, hắn kéo Hồng Anh, tránh được đòn chí mạng của hắc y nhân.
“Nàng ở đây làm cái gì? Không muốn mạng nữa sao?!” Nhịp tim đập liên hồi, Tư Nhậm Hành cũng không còn phân biệt được mình đang phẫn nộ hay sợ hãi.
“…… Ngài hỏi ta ở đây làm gì? Làm sao ta biết được!” Tự dưng bị hắn mắng, Hồng Anh vốn dĩ bị dọa đến thất thần bỗng hiện hồn trở lại, lá gan còn lớn hơn, ngón tay chọc mạnh vào ngực hắn: “Ngay cả tim ta cũng cho ngài rồi, một cái mạng thì tính là gì!”
“Dùng lời ngon tiếng ngọt lừa ta tới đây, ngài thì sao, hàng đêm sênh ca, lưu luyến bụi hoa, bây giờ lại giả vờ tình thâm nghĩa trọng? Ta hận không thể đá ngài một cái, cú đá buổi chiều kia còn nhẹ đấy! Đáng lẽ phải đá ngài thành tàn phế, làm ngài nhớ kĩ ta cả đời!”
Dù sao nàng cũng không sống được, chỉ là một cái mạng ti tiện, buông tay thì buông tay! Ít nhất nàng có thể nói ra những gì mình muốn nói trước khi chết, coi như hoàn thành tâm nguyện.
Hồng Anh cảm thấy mình đã dùng xong dũng khí của cả đời người, nàng đột nhiên trừng mắt với hắc y nhân: “Động thủ đi, cho ta chết một nhát cho xong!”
Nàng sống hèn mọn như vậy đã đủ rồi, nếu thực sự có kiếp sau,, nàng nhất định phải là một nam tử hán đội trời đạp đất!
Hắc y nhân sững sờ trước sự thay đổi đột ngột của nàng, ngay khi hắn híp mắt muốn động tay, một viên đá bắn tới, đánh trật cổ tay hắn.
“Kẻ nào?!”
Hắc y nhân đè bàn tay đang đau đớn của mình xuống, cắn răng nhìn về phía người tới.
Chỉ thấy Tư Ẩn và Hoàng Hậu một trái một phải từ đại điện đi ra, mà đứng trước mặt họ là một ông già tóc bạc trắng.
Tất cả hắc y nhân sau khi nhìn thấy khuôn mặt ông lão ngay lập tức quỳ xuống.
Nhóm quan viên còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy tiếng hô đồng thanh ──
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”