Vào ngày tổIchức cung yếu, hàng trăm quan lại tụ tập, Tư Ẩn hạ chỉ mọi người mặc thườngIphục. ThứInhất là để mọi người dễ dàng giao lưu bất kể địa vị, thứ hai có thể giảm bớtIvàiiphầnIgò bó.
Các đại thầnIhàn huyên với nhau,Icho đếnIkhi Tư Ẩn và Tư Nhậm Hành cũng mặc thường phụcIngồi vào vị trí, mọi người mớiIvộiIvàng ngồi vào chỗ ngay ngắn.
“Hoàng thúc lại đếnImuộn.” Tư Nhậm Hành nhìn chiếcIghếItrốngIbênIcạnh vị trí chủ vị, tựa nhạo báng lại tựa hài hước mà nói.
Tư ẨnIkhôngIđểItrong lòng, ôn hòa nói: “Hắn bậnInhiều việc nên có lẽ sẽ đến chậm, hơn nữa lần này chỉ là cung yến bình thường,Imuộn một chút cũng không sao.”HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
“Phụ hoàng biết rõ hoàng thúc vất vả, còn giao quốc gia đại sự cho hắn cùng nhau xử lý, nhi thần thật sự là ngắm hoa trong sương.” Dứt lời, Tư Nhậm Hành vặn một quả nho lấp lánh rồi ném vào miệng.
*Ngắm hoa trong sương: ban đầu dùng để chỉ tuổi già thị lực giảm, nhìn mọi thứ mơ hồ, sau này dùng để ví von những chuyện không rõ ràng, cũng như ngắm hoa trong sương mù vậy
Nhiếp Chính Vương chậm chạp chưa đến, hoàng đế cũng chưa buông lời khai tiệc. Chúng thần hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng rèm châu kêu leng keng do bị gió cuốn thì không còn âm thanh nào khác.
“Phụ hoàng vẫn muốn chờ sao? Mọi người chắc đói bụng rồi.” Tư Nhậm Hành bốc một nắm hạt dưa trên đĩa, phát ra tiếng lạo xạo.
Tư Ẩn thấy hắn thân là Thái Tử nhưng lại không có lễ nghi, không khỏi cau mày, thấp giọng răn dạy: “Có ai làm Thái Tử như con sao? Không có quy củ.”
Tư Nhậm Hành hơi khựng lại, bỗng dưng phát ra tiếng cười nhạo: “Phụ hoàng còn nói nhi thần, ngài thấy bản thân có nửa phần dáng vẻ của hoàng đế sao? Ngược lại nhi thần cảm thấy hoàng thúc càng giống hoàng đế hơn so với ngài.”
Nghe những lời này, tất cả các đại thần đều toát mồ hôi lạnh, đồng loạt rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống.
Tư Ẩn không ngờ miệng lưỡi hắn lại sắc bén như vậy, nhất thời sững sờ không nói nên lời.
“Sao lại quỳ hết vậy?”
Trong lúc đang giằng co, một giọng nói lạnh lùng xuyên qua đám đông như băng lạnh.
Tư Ẩn trời sinh bản tính hiền lành nhẫn nhịn, bởi vậy cho nên mặc dù Thái Tử nói ra những lời đại nghịch bất đạo, hắn cũng chỉ căng hàm, không để cảm xúc dẫn dắt lý trí. Hắn nhìn người vừa đến, miễn cưỡng nặn ra ý cười.
“…… Ngũ đệ sao lại đến muộn thế, còn đưa cả Hình hộ vệ theo?” Đã lâu không thấy Tư Yến và Hình Chiến đi cùng nhau, Tư Ẩn nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Có nàng ấy ở đây thần thấy yên tâm hơn. Thần đệ vừa rồi đến muộn, xin tự phạt mình ba ly.” Tư Yến đi vòng qua các đại thần đang quỳ đến thẳng chỗ ngồi, thấy trên bàn của các quan không có thức ăn hay rượu, mới nói: “Khai tiệc đi.”UUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU
Các cung nhân không dám làm trái ý Nhiếp Chính Vương, không cần hỏi ý kiến hoàng đế liền bưng lên đồ ăn thức uống.
“Hoàng thúc đảo khách thành chủ, không ngại cũng thay phụ hoàng cho chúng thần đứng dậy.” Tư Nhậm Hành cười nói, dừng động tác trên tay.
“Hành nhi!” Tư Ẩn nén giận trừng mắt nhìn hắn, ý cảnh cáo rõ ràng.
“Phụ hoàng chỉ dám tức giận với nhi thần thôi ạ? Nhi thần chỉ là thay chúng thần xin một ân huệ từ hoàng thúc, như vậy cũng không được?” Tư Nhậm Hành nhún vai, quả thực bộc lộ hoàn toàn dáng vẻ một công tử ăn chơi trác táng.
Tư Ẩn thở dài, lạnh nhạt nói: “Các ái khanh đứng dậy đi”, rồi đỡ trán tỏ vẻ mệt mỏi.
Ngón tay của Tư Yến hơi cong lại, gõ gõ liên tục lên mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Tư Nhậm Hành thấy dáng vẻ bình tĩnh thoải mái của hắn, thái độ lập tức không tốt: “Không lâu trước đây hoàng thúc có xin cháu trai đưa Hồng Anh đi, cháu trai còn tưởng hôm nay ngài sẽ đưa nàng đến tham dự chứ.”
Thì ra là vì cái này nên mới thiếu kiên nhẫn, mỗi một câu đều liên tiếp nhắm vào hắn. Trong lòng Tư Yến hiểu rõ, lời nói làm ra vẻ coi khinh, đáp lại: “Với xuất thân thanh lâu của nàng ta cũng xứng sao?”
Tư Nhậm Hành phẫn uất nắm tay.
“Không phải ngươi nói rất nhớ Hình hộ vệ sao? Bây giờ người tới rồi, ngươi còn có gì bất mãn?” Tư Yến nói rồi dựa lưng vào ghế.
Tư Nhậm Hành đang muốn đáp lời, bỗng thấy Hình Chiến lấy ra một cái ngân châm, thử từng món ăn và rượu trên bàn. Hắn không dám tin nhìn Tư Yến, cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ.
“…… Ngũ đệ, cung yến lần này Hành nhi đứng ra phụ trách, rượu và thức ăn không thử độc cũng không sao.” Mặc cho Tư Nhậm Hành khắp nơi hạ thấp mặt mũi của hắn, Tư Ẩn vẫn phải lên tiếng thay cho nhi tử.
Tư Yến nghe, sau đó chỉ vào món canh vừa được dọn ra, ý bảo mọi thứ đều phải kiểm tra kỹ càng: “Chính là vì nó phụ trách, thần đệ mới càng phải đề phòng.”
Tư Nhậm Hành tức giận đến mức đập bàn “Rầm” một tiếng, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
Hành động này chính là đại bất kính, chúng thần vừa mới ngồi ổn định đã phải nghĩ xem có nên quỳ thêm lần nữa không. Bỗng thấy hoàng đế và Nhiếp Chính Vương song song đứng dậy, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ.
“Các ái khanh cứ dùng bữa trước, Thái Tử ăn nói vô phép, trẫm đi xử lý chuyện nhà.”
Sau khi nói xong, Tư Ẩn ra hiệu với Tư Yến bằng ánh mắt, đi thẳng đến Đông Cung.