Nàng cũng rung động với hắn sao? Hình Chiến rời vào mờ mịt, nhất thời không trả lời được.
Trong đầu không tự giác hiện lên lời dạy của phái Bích Loan, chớp mắt lại bị ánh mắt thất vọng và giọng điệu thương hại của Hình Giới lấn át. Nàng thật sự đáng giận chỉ vì tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy như vậy sao? Nhưng nàng vẫn luôn sống như vậy cho đến bây giờ mà.
Hình Chiến đột nhiên không biết nên dựa theo nguyên tắc nào, chỉ thấy hoang mang về mọi thứ.
“…… Thuộc hạ không rõ lắm.” Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ sợ Tư Yến cũng cảm thấy thất vọng về nàng.
Tư Yến ôm chặt nàng, vùi mặt vào cổ nàng.
Nàng là Phù Dẫn vì hắn mà tồn tại, vì hắn mà chiến đấu, vì hắn mà sống.
Hắn may mắn có được tất cả mọi thứ của nàng, vì vậy cũng chỉ có thể đáp lại bằng sự chân thành và thời gian. Hắn hạ quyết tâm, chỉ cần nàng thích hắn cho dù một chút thôi, hắn sẽ không do dự mang trái tim đến cho nàng.
“Ta sẽ cho nàng cả đời để nói rõ tình cảm của mình.” Tư Yến nâng mặt nàng lên, sự dịu dàng vô bờ bến chỉ dành cho một mình nàng. Hắn dùng ngón tay xoa xoa gò má mềm má mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cánh môi hai người chạm nhau, da thịt cọ sát, hơi thở hòa quyện làm lòng người mê say.
Hai tai Hình Chiến đỏ rực.
Nàng từng nhìn thấy nhiều khuôn mặt khác nhau của Tư Yến, cho dù là độc đoán, khó lường, tàn nhẫn hay lãnh đạm, nhưng chưa bao giờ nàng được hắn đối xử cẩn thận và dịu dàng như vậy.
“Chủ nhân….” Trong tiếng thở dốc, Hình Chiến nhỏ giọng gọi hắn.
“Gọi tên của ta.” Hắn gặm cắn môi nàng, tỉ mỉ cọ sát.
“…… Tư Yến.” Nàng đè xuống cảm giác bị bó buộc bởi luật lệ, chỉ biết nghe lời làm theo.
“Ngoan.”
Tư Yến cảm giác được sự thay đổi rất nhỏ của Hình Chiến, điều này khiến sự bất mãn ban đầu nhanh chóng biến mất không dấu vết, ngay cả hắn còn không hiểu tại sao cảm xúc của mình có thể thay đổi nhanh như vậy.
Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn yêu thương nàng thật nhiều.
Nếu nói sự hòa quyện trước đây là dựa trên nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người, muốn tìm kiếm sự an toàn thông qua tiếp xúc thân thể, thì lúc này đây là xuất phát từ sự vui sướng và kích động, tha thiết dâng hiến bản thân để nàng cảm nhận hắn, có được hắn.
Không biết có phải do lâu rồi chưa làm hay không mà khi tiến vào trong nàng, Tư Yến cảm giác vô cùng ướt nóng. Nhưng hơi động một chút liền bị hang động chặt chẽ kẹp đến mức muốn bắn, khiến hắn không thể không thả chậm tốc độ.
Điểm chết người chính là Hình Chiến cứ mở to đôi mắt mờ sương, dùng ánh mắt vừa quyến rũ vừa ngây thơ nhìn thẳng vào hắn.
Hắn yêu chết một Hình Chiến như vậy.
Tiếng thân thể va chạm và tiếng nước nhớp nháp vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Mỗi một lần đưa đẩy đều khiến hắn hôn sâu hơn, ép Hình Chiến hứng trọn sự nhiệt tình của mình. Lúc này nàng giống như một tảng băng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, sau khi tan chảy thì hóa thành một vũng nước sôi trào dưới mặt trời.
Ùng ục ùng ục, khoái cảm như những bong bóng nhỏ nổi lên từ nước sôi, run rẩy, chồng chất, vỡ tan, nổi lên hết lớp này đến lớp khác.
Cuối cùng, Hình Chiến thật sự cần phải lấy lại hơi, nàng không còn cách nào khác ngoài quay mặt đi thở hổn hển.
Nhưng dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy Tư Yến cũng không kiềm chế nổi. Hắn đuổi theo, môi mỏng một lần nữa bao phủ lấy nàng, liều chết triền miên.
Hắn mạnh mẽ chiếm đoạt như vậy, nhưng nàng hiểu hắn.
Hình Chiến nhìn ra sự vui sướng cũng như cảm xúc nồng đậm trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, thứ mà trước đây nàng không thể hiểu được, nhưng hiện tại đã đủ rõ ràng để nhận ra.
Thì ra là vì quan tâm.
Đầu óc mông lung của nàng nhớ tới điều lệ thứ 15 của phái Bích Loan. Thân là thuộc hạ không được có vọng tưởng với chủ nhân, không được yêu cầu báo đáp, không được lấy việc công làm việc tư.
…… Nàng không có ý trèo cao lên chủ nhân, cũng không yêu cầu sự báo đáp. Ngược lại, nàng muốn đáp lại tình cảm của hắn.
Như vậy có phải không được tính là trái với nội quy đúng không?