Hi Du Hoa Tùng

Chương 15: Phong Nguyệt lâu


Lưu Phong lúc này chính là đi đến Giang Nam, khoảng cách từ Vân Mộng trạch đến đây khoảng một ngàn dặm. Nếu sử dụng 'Thần Hành chú' nhiều nhất là mười ngày là đến nơi. Bất quá hắn cũng sợ phải sớm gặp tứ sư tôn đồng tính luyến ái nên cố trì hoãn thời gian, dọc đường từ từ du sơn ngoạn thủy. một tháng sau hắn mới tiến vào địa phận Giang Nam.

Vốn là Lưu Phong không muốn làm chuyện xấu, thế nhưng thân mình vốn là 'trên răng, dưới. có đôi giày vải', vì sanh kế nên hắn không thể làm giì khác ngoài việc ỷ vào một thân công phu của mình ban đêm lẻn vào các nhà giàu lấy cắp tài sản. Bất quá hắn vẫn còn lương tâm nên ngoại trừ chi tiêu của bản thân thì số tiền còn lại hắn đều đem cho những người nghèo khó.

Giang Nam nằm ở phía đông nam của Hoa Hạ hoàng triều, nơi này đất đai phì nhiêu, thủy lợi phát triển, phương tiện giao thông, sản vật vô cùng phong phú. Dân cư đông đúc, lại là nơi cung cấp lương thực lớn nhất cho Hoa Hạ hoàng triều. Cho nên được xếp vào loại kinh tế trọng trấn. Lúc trước Phiêu Hương cốc nhận thấy nơi này rất phồn vinh cho nên mới xây dựng căn cứ tại nơi này.

Bước vào cổng thành, Lưu Phong phát hiện ra nơi này là một thành thị sầm uất, cửa hang, cửa hiệu buôn bán san sát như nêm, các con hẻm nhỏ cũng chật cứng ngừơi qua lại, thậm chí còn thấy rất nhiều du khách dị tộc tại nơi đây. Tửu lâu, tiền trang, kỹ viện, đổ trường. cơ hồ tất cả đều có người tham gia, quả là náo nhiệt.

Lưu Phong đi một vòng cuối cùng dừng chân tại khách sạn Thực Vi Thiên, lấy ra mười lượng bạc thuê một phòng bình thường trong một tháng. Mười lượng bạc bao một gian phòng bình thường quả thật là hơi đắt, bất quá trước khi chọn nơi này làm điểm dừng chân, hắn đã xem qua nội thất và phong cách phục vụ tại đây, quả thực làm hắn rất hài lòng, có tiền quả nhiên là lợi hại.

Khách sạn này ngay cả phòng hạng bình thừơng cũng cực kỳ sạch sẽ, nội thất trong phòng bố trí rất thanh nhã. Hơn nữa đối với các khách nhân đã bao phòng của khách sạn một tháng thì khách sạn còn khuyến mãi thêm ba bữa ăn nhẹ trong ngày. Mặc dù thức ăn không phải là sơn hào hải vị thế nhưng cũng đã là rất tốt, hơn nữa nghe nói điểm tâm của khách sạn này tại Giang Nam vốn đã rất nổi tiếng từ lâu đời.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Phong đi bát phố, bắt đầu khảo sát phong thổ nhân tình của Giang Nam.

Trên đường cái lúc này người người qua lại đông đúc, các cửa hàng người mua kẻ bán thật sự là sinh ý thịnh vượng, người người cơ hồ trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

Lưu Phong thấy vậy cũng hiểu được nơi sầm uất như địa phương này cũng giống như tại kiếp trước của hắn, buôn bán sẽ rất dễ dàng trở nên giàu có.

Đang đi, chợt từ phía trước truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, còn có âm thanh dụ hoặc của phụ nữ nữa. Lưu Phong cẩn thận lắng nghe, bất giác trong lòng thầm cảm thấy mừng rỡ. Cảnh tượng phía trước không xa vừa hay lại là cảnh tượng mà hắn tại kiếp trước thường thấy trên TV, chính là thanh lâu kỹ viện.

Tại thời đại này quả nhiên là nghề kinh doanh thân xác không hề bị cho là phạm pháp, nghĩ như thế cứơc bộ Lưu Phong bất giác trở nên nhanh hơn, hắn nghĩ hay là thuận tiện tới đây từ giã thế giới trẻ con của hắn, từ biệt thân đồng tử của hắn. Sự thật thì ở kiếp trước cho đến khi hắn chết thì hắn vẫn chưa biết mùi đàn bà là gì.

Từ khi sống lại ở thời đại này cho đến bây giờ, khi đã mười tám tuổi. Hắn cũng chỉ biết có sáu người đàn bà đó là bốn vị sư tôn của hắn cùng với thầy trò Đình Nhi. Mặc dù sáu người này đều là tuyệt sắc giai nhân nhưng hắn chỉ có thể hân thưởng từ xa mà thôi. Hôm nay có cơ hội, Lưu Phong lập tức muốn đến thanh lâu tìm một hồng nhan tri kỷ. Căn cứ vào phim ảnh trên TV tại kiếp trước thì tại thanh lâu cổ đại có không ít những nữ tử tài sắc vẹn toàn song vì hồng nhan bạc mệnh, bị số phận đưa đẩy phải vào đây, tỷ như trong thời kỳ Minh triều trong lịch sử của Trung Quốc cũng lưu truyền một số người như vậy, có thể kể ra Lư Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển, Mã Tương Lan.

Lưu Phong còn nhớ rõ năm đó hắn đi du lịch đến Giang Tô, tham quan viện bảo tàng tại nơi này đã từng được thấy Hồ điệp đồ của Đổng Tiểu Uyển và Lan hoa trường quyển của Mã Tương Lan. Lúc đó viện bảo tàng đối với di vật của hai nữ hào kiệt này đã đánh giá rất cao.

Mới đi vài bước, Lưu Phong đột nhiên ngừng lại. Có câu: “anh hùng ái mỹ nữ, mỹ nữ ái tài tử”. Nếu thanh lâu nữ tử tại nơi này là hạng nhất ắt sẽ biết điều này. Lúc này trang phục của hắn xem ra cũng chưa giống văn nhân tài tử lắm, chi bằng thử thời vận, cải biến bản thân một chút vậy.

Nghĩ vậy, Lưu Phong quay đầu, ghé vào một cửa hàng quần áo, bỏ ra năm mươi lựơng bạc. Chỉ trong thời gian uống xong một tách trà, Lưu Phong đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một vị công tử phong lưu anh tuấn, người mặc cẩm bào, chân mang vân hài, hông đeo thắt lưng nạm ngọc, tay cầm chiết phiến, khí chất thập phần cao nhã thoát tục.

“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” vì để cho bản thân mình càng thêm giống như các nhân vật tài tử trong phim, hắn vừa đi, vừa phe phẩy chiết phiết, miệng thì khẽ ngâm nga vài câu trong Kinh thi.
Tại cửa thanh lâu, một ả nha hoàn làm nhiệm vụ đón khách, thấy một vị tài phú công tử đi đến, nhất thời trên mặt nở nụ cười, điệu bộ ngúng nguẩy đi đến, dịu nàng nói:

-Công tử mời vào.

Lưu Phong đưa mắt nhìn chỉ thấy nha hoàn đón khách cũng thật là xinh xắn dễ thương, mày ngài mắt phượng, cái miệng anh đào chúm chím hồng nhuận, mặc một bộ y phục màu xanh mỏng manh bó sát lấy cơ thể làm tôn lên những đường cong hấp dẫn trên cơ thể của ả.

“Nghênh tân tiểu thư xem ra cũng không tệ, không biết những cô nương bên trong kia như thế nào?” Lưu Phong cũng không nói nhiều, hắn thầm nghĩ như vậy, lập tức theo sau ả nha hoàn đi vào.

Mặc dù lúc này đang là ban ngày thế nhưng tại đại sảnh của thanh lâu đã nhiệt náo phi thường.

Tùy ý quan sát bốn phía xung quanh, Lưu Phong phát hiện ra trong đại sảnh có rất nhiều nam nhân, nữ tử đang ngả ngớn vào nhau. Những nữ tử ở đây quả thật là biết chiều khách, họ đong đưa thân mình, khóe mắt lúng liếng, cười tươi như hoa, trăm phương ngàn kế thi triển bản lĩnh để làm vui lòng khách nhân. Còn có một số nữ tử lớn mật ngồi lên đùi khách nhân, miệng kề miệng chuốc rựơu cho nam nhân.

Kiếp trước, trong các cuốn tiểu thuyết mà hắn đọc được, các tác giả đều viết rằng đám đàn bà trong thanh lâu đều phải chịu đựng biết bao cay đắng tủi hờn. Thế nhưng cảnh tượng tại đây lại diễn ra ngược lại, khắp nơi vang lên tiếng cười của nữ nhân, chính là tiếng cười vui sướng, tiêu dao khoái lạc.

Ta ngất mất!

Lưu Phong đang cảm thán trong lòng thì âm thanh của nha hoàn đón khách vang lên:

-Công tử, xin hỏi người muốn cô nương nào tại Phong Nguyệt lâu hầu hạ, xin cho nô tỳ biết danh tính, nô tỳ sẽ thông tri đến cho cô nương đó.

“Ta. ta bình sanh mới đến đây lần đầu, làm sao mà biết cô nương nào chứ?” Lưu Phong nhất thời buồn bực, mắng thầm ả nha hoàn này có mắt như mù.

Đương nhiên đi đến đây, Lưu Phong không dám nói với ả nha hoàn này là mình vẫn còn “đồng trinh”, nếu nói như vậy ắt sẽ bị mọi người chê cười. Lưu Phong nghĩ vậy lập tức sắc mặt biến đổi, cặp mắt láo liên nhìn chòng chọc vào bộ ngực của nha hoàn, cười nói:

-Hay là ngươi bồi tiếp ta đi.

Lưu Phong nói xong, lập tức vươn tay vỗ lên mông ả nha hoàn một phát.

Vẻ ngoài thanh cao thoát tục, bên trong lại một bụng bại hoại!

Nha hoàn đón khách nhìn thấy Lưu Phong ăn mặc cao quý, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt phong lưu tiêu sái ngỡ rằng hắn là một đại tài tử, ai mà biết được hắn trong lòng lại là sắc lang, thật là làm cho ả cảm thấy bất ngờ.

Đương nhiên là ả không quên bổn phận đón khách của mình, lập tức cười duyên nhìn Lưu Phong nói:

-Công tử thật là xấu, nô tỳ chỉ là người đón khách, thật không đủ tư cách để bồi tiếp công tử. Hơn nữa nô tỳ một thân bồ liễu yếu đuối, làm sao có thể hầu hạ công tử đang độ xuân tiêu được.

Bồ liễu yếu đuối?

Lưu Phong nhìn sang một bàn bên cạnh, tà nhãn lập tức trông thấy một nữ tử xem ra còn gầy gò yếu đuối hơn ả nha hoàn này nhiều, đang nằm gọn trong lòng một khách nhân.

“Cô nương nói đùa à? Ngươi như vậy mà gọi là mỏng manh yếu đuối, thế thì vị tiểu thư kia phải gọi là gì?” Lưu Phong tùy tiện hỏi ngược lại.

Nha hoàn đón khách, sắc mặt khẽ biến đổi, thầm nghĩ vị khách này sao lại kỳ lạ như vậy, ngay cả một quy củ tối thiểu của thanh lâu cũng không biết. Nha hoàn đón khách mặc dù có chút ít nhan sắc nhưng chỉ là phụ trách đứng tại cửa nghênh đón khách nhân mà thôi, rất ít khi tiếp khách.

“Vị công tử này xem ra là lần đầu đến Phong Nguyệt lâu. Chắc là người chưa biết Tâm Nghi cô nương, hay là để ta giới thiệu cho công tử, cam đoan là công tử sẽ hài lòng.” Nha hoàn đang đau đầu vì không biết làm thế nào thoát khỏi Lưu Phong thì từ phía xa một người dáng vẻ như tú bà vẻ mặt tươi rói, đon đả bước đến lên tiếng.

“Kinh tởm!”

Nhìn bộ mặt đánh phấn dày cộm, đôi môi đỏ như máu của tú bà, Lưu Phong chỉ có thể thốt lên như vậy.

“Có nơi nào yên tĩnh không?” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, gằn giọng hỏi
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.