Diệp Mặc có chút áy náy nhìn Lăng Thiên, sau đó nói:”Xin lỗi, là ta quá mức cẩn thận”
-“Không sao, ai cũng cẩn thận như thế mới tốt” Lăng Thiên nhún vai.
Sau đó cả 3 người tiếp tục cùng về, trên chuyến đi Diệp Mặc cũng hỏi han Lăng Thiên về những chuyện xảy ra gần đây ở thành Quang Huy, hỏi về gia cảnh của hắn rồi hỏi về Tử Vân.
-“Cái gì? Tử Vân sắp đột phá Hoàng kim đỉnh phong rồi hả?” Diệp Mặc há hốc mồm.
Hắn tuy rời khỏi thành Quang Huy đã được 5 năm nhưng vẫn thường xuyên gửi thư về hỏi han Diệp Tông cùng Diệp Tử Vân. Được biết lần gần nhất hắn nghe được tu vi của Diệp Tử Vân là mới sắp đột phá thanh đồng nhất tinh đấy.
-“Đấy là trước lúc ta rời khỏi thành Quang Huy du ngoạn, bây giờ chắc Tử Vân nàng ấy đã đột phá Hắc Kim cấp đi” Lăng Thiên nói.
Diệp Mặc lại càng há hốc mồm rồi, hắn tu luyện tới Hắc Kim nhất tinh đã bỏ ra trên dưới vài chục năm, không ngờ thế hệ trẻ ngày ngay…
-“Diệp Mặc gia gia lĩnh ngộ là Phong Tuyết pháp tắc?” Lăng Thiên biết còn hỏi.
-“Không sai, tuy nhiên chưa nói tới cái gì lĩnh ngộ, vẻn vẹn chỉ có thể điều động một tia mà thôi, khoảng cách Thần cấp còn kém hơn nhiều.” Diệp Mặc lắc đầu nói.
-“Hừ, ngươi lĩnh ngộ như thế còn lâu mới có thể đạt tới Thần cấp” Một bên Vũ Diễm vẫn còn cáu, khinh bỉ Diệp Mặc.
Khi Diệp Mặc đang đỉnh phản bác thì bất ngờ Vũ Diễm triệu hồi xung quanh Hỏa phác tắc tới gần, sau đó tạo thành một cây búa gõ vào đầu Diệp Mặc.
Diệp Mặc không để ý tới việc mình bị gõ đầu, hắn lại một lần nữa há hốc mồm…
(Sao người già thích há hốc mồm vậy?)
Hắn đang chứng kiến cái gì? Một nữ tử nhìn khoảng chừng 26-27 mà lĩnh ngộ pháp tắc đã đạt đến trình độ này rồi ư? Có thể vượt xa so với cường giả thần cấp…
-“Diễm nhi, đừng làm rộn” Lăng Thiên giả vờ trừng mắt với Vũ Diễm, sau đó quay sang cười giới thiệu:”Xin giới thiệu với Diệp Mặc gia gia, đây cũng là nữ nhân của ta, là tỉ muội với Tử vân, quan trọng hơn hết nàng đã từng là…” Nói tới đây Lăng Thiên nhỏ giọng thần bí:”Một vị Linh Thần!”
-“CÁI GÌ? LINH THẦN?” Diệp Mặc la toáng lên, sau đó chợt bụm miệng lại, hắn sợ có người xung quanh nghe lén đấy.
Ai mà không biết các vị Linh Thần đã tồn tại từ hàng vạn năm nay, mỗi người đều cực kỳ thần bí, làm sao có thể có người xuất hiện ở đây, ngay trước mặt mình, nhất là lại còn làm nữ nhân của tên cháu rể mình nữa chứ.
Thấy Diệp Mặc có chút không tin, Vũ Diễm nổi đóa, sau đó không đợi Lăng Thiên ngăn cản, nàng liền truyền vào trong đầu Diệp Mặc một lượng tin tức.
Phút chốc, Diệp Mặc được Vũ Diễm cho nhìn thấy hình ảnh quá khứ của nàng, từ lúc còn bé, lớn lên, sau đó tu luyện trở thành một vị Linh Thần, cuối cùng vẫn lạc, thần cách nứt vỡ…
Thoát khỏi cơn mê, Diệp Mặc nhìn Vũ Diễm, sau đó không tự chủ được định quỳ xuống bái kiến.
-“Đừng, ngươi là gia gia của Tử Vân muội, nếu để muội ấy biết vị tỉ tỉ này để gia gia nàng quỳ xuống chắc chắn sẽ hận chết ta” Vũ Diễm ngăn cản.
Diệp Mặt gãi đầu, hắn tuy đã già gần trăm tuổi, nhưng so với Vũ Diễm xác thực chỉ xứng làm hậu bối.
Lại nghĩ tới chuyện vị nữ thần trước mặt này làm nữ nhân của một tên thanh niên chỉ khoảng 16 tuổi, nghĩ sao cũng thấy có chút hơi…
……………………
Thành Quang Huy.
Tại phủ thành chủ lúc này, Diệp Tông đang nhàn rỗi vừa uống trà vừa xử lí công chuyện.
Hắn xác thực rất nhàn, từ lúc Hắc Ám công hội rút toàn bộ người ra khỏi thành Quang Huy, và việc Thần Thánh thế gia cải tà quy chính khiến hắn cực kỳ nhàn rỗi. Mỗi ngày chỉ có cười liền tục cùng đám Diệp Tu và Hô Duyên Hùng.
Vui nhất là lúc từ khi Lăng Thiên đưa cho hắn “Yêu Linh” Flygon, tu vi hắn đã đột phá tới Truyền Kỳ nhị tinh, khoảng cách tam tinh chỉ còn một bước ngắn. Không chỉ vậy, 2 tên lão hữu của hắn bây giờ là Hô Duyên Hùng – gia chủ của Hô Duyên thế gia, cha của Hô Duyên Lan Nhược cùng với Tiếu Vân Phong – gia chủ của Dực Long thế gia, cha của Tiếu Ngưng Nhi cũng đã đột phá tới Truyền kỳ cấp bậc.
“Yêu Linh” Teddiursa của Hô Duyên Hùng trước là một con gấu với hình trăng như Bao Chửng trên trán nay đã tiến hóa thành Ursaring – một con gấu to lớn, khổng lồ với sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Taillow của Tiêu Vân Phong cũng đã tiến hóa thành Swellow – Một con én to với 3 màu đỏ, lam và trắng, xét về tốc độ thì cực nhanh…
Nhưng điều khiến Diệp Tông vui nhất là khi cả 3 chiến đấu với nhau, Hắn bất kể là khi dung hợp hay thả ra làm đồng bạn chiến đấu thì Flygon đều dễ dàng chiến thắng Hô Duyên Hùng cùng Tiếu Vân Phong. Điều này làm 2 người bọn hắn vô cùng tức giận, đổ thừa do tu vi của Diệp Tông cao hơn 1 bậc nên về nhà bế quan…
“Hahaha, còn lâu các ngươi mới sánh được với ta” Diệp Tông vui vẻ cười lớn một mình.
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên cắt đứt nụ cười của hắn.
-“Ngươi nói ai không sánh được với ngươi?”
Nghe được giọng nói này, Diệp Tông bất giác run sợ, quay người nhìn lại, miệng hô to:”Phụ thân!”
Diệp Tông ngay từ lúc nhỏ đã được giáo huấn cực kỳ khắc nghiệt nên bất cứ lúc nào để sợ Diệp Mặc, ngay cả khi hắn bây giờ nếu dung hợp với Flygon có thể chiến một trận với Truyền Kỳ đỉnh phong nhưng đối mặt với phụ thân mình, ngay cả dũng khí thả ra yêu linh cũng không dám.
Diệp Mặc bước vào, hừ lạnh một tiếng:”Ngươi dạo này cũng rảnh rỗi quá nhỉ, có thể đi đi lại lại rồi cười lớn”
Diệp Tông gãi đầu, không dám trả lời Diệp Mặc.
Cùng lúc đó, một tên thiếu niên bước vào cười nói:”Nhạc phụ đại nhân, đã lâu không gặp”
Thấy người xuất hiện là Lăng Thiên, Diệp Tông sững sờ, sau đó vui mừng tiến tới, đập lấy vai của hắn rồi khoe khoang chiến tích của mình với Hô Duyên Hùng và Tiếu Vân Phong mà quên mất sự có mặt của Diệp Mặc còn ở nơi này.
Diệp Mặc thấy Lăng Thiên và Diệp Tông thân thiết, tám chín phần mười đã xác định vị này đúng là con rể mình rồi. Hắn hài lòng gật đầu, cuối cùng thì Diệp Tông cũng có một hành động chính xác.
-“Ngươi đem mặt mũi ta vứt đi đâu rồi hả?” Diệp Mặc cười gằn giọng.
Diệp Tông bây giờ mới nhớ ra phụ thân mình có đứng ở trong phòng, sau đó như thường lệ, hắn lại nhận trận mắng té tát đến từ Diệp Mặc.
Diệp Tông rất ngại ngùng, hắn giờ đã là thành chủ rồi những phụ thân mình hoàn toàn không nể mặt, vẫn cho mặt hắn ngập tràn nước bọt…
Lăng Thiên bước vào cũng chỉ để cho Diệp Mặc hết hoài nghi, sau đó hắn không thèm ở đây nói chuyện với 2 lão già ngớ ngẩn nữa mà chạy về biệt viện của mình tìm đám Ngưng Nhi.
Vũ Diễm cùng hắn vào thành, nàng không rảnh đi vào phủ thành chủ mà nhanh một bước tới biệt viện của Lăng Thiên để giới thiệu mình với đám tỉ muội rồi.
Lúc Lăng Thiên trở về, đã thấy cả đám nữ nhân rối ra rối rít cười nói với nhau. Hắn nhìn Vân Linh, chỉ mới một đoạn thời gian ngắn thôi mà nàng tu vi đã đạt tới bạch ngân nhất tinh, chứng tỏ nàng cũng hắng hái tu luyện để tu vi mình không bị tụt lại quá so với đám tỉ muội khác.
Thấy Lăng Thiên xuất hiện, mọi người đều vui mừng chạy tới, mỗi người đều lao vào lòng hắn, trao cho Lăng Thiên những nụ hồn thắm thiết, không ai nói năng câu gì bởi bọn nàng đã nhớ hắn lắm rồi…
Lăng Thiên cười cười hôn đáp trả, hắn nói to:”Vẫn như thường lệ, đêm nay chúng ta cùng đại chiến trên giường nhé”
Đám nữ nhân không trả lời, cúi mặt nhìn nhau, bọn nàng trong khoảng thời gian này cũng rất muốn cùng với Lăng Thiên nên không ai phản đối…
Thời giản luôn luôn không bao giờ dừng lại, chẳng mấy chốc mà đã tối rồi…
Lăng Thiên lúc này trên giường, hắn cời trần chuồng rồi để thằng em mình thượng lên trên, hắn nằm chờ đám nữ nhân bước vào…
Từ lúc Lăng Thiên dọn ra ở biệt viện mới này, hắn đã sai người đóng một cái giường thật lớn, sức chứa có thể lên tới cả trăm người ngủ cùng lúc… Đây có thể không nói là một cái giường nữa mà nên nói là một căn phòng nhỏ thì đúng hơn…
“Kẹt”
Tiếng mở cửa phát ra, cả đám nữ nhân bước vào phòng, ai ai cũng mặc những bộ đồ thật là gợi cảm.
-“Thiên ca, bọn tỉ muội tới rồi đây” Ngưng Nhi e thẹn, sau đó tiếng đóng cửa vang lên…