“Yêu linh sư”
“Là yêu linh sư”
“Chết rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi”
“Hắn đánh bại cả gia chủ, yêu linh sư đáng sợ vậy sao?”
Từng tên lính của Ngân dực thế gia run sợ, còn đám người đang đào núi kia thì tụ lại một chỗ, lũ trẻ núp sau người già kinh nghi như gặp thiên nhân.
Lăng Thiên nhìn toàn bộ ở trong mắt, hắn biết thế giới này nắm đấm ai lớn người đấy là chủ, nhưng bản thân hắn cũng không thuộc về thế giới này cho nên nhìn thấy những người như thế, bồ tát tâm tính của hắn lại trỗi dậy.
-“Toàn bộ các ngươi được tự do, mau đi đi” Lăng Thiên nhìn qua hướng những tên nô lệ.
Những người đó nhìn nhau một lúc, sau đó hô hào, khóc lóc cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn đại nhân, ân đức của ngài tiểu nhân cũng sẽ không bao giờ quên”
“Đại nhân, xin hãy thu ta làm đệ tử”
“Đại nhân, ngài là thần sao?”
Lăng Thiên nghe những lời đó, cảm khái:”Được người khác biết ơn cũng thật là sướng”
Sau một thời gian từ chối thiện ý, đám người lục đục li khai, trong số họ có một tên thanh niên người to lớn, sau lưng mọc ra đôi cánh, tiếc là không phải màu bạc như Ngân dực thế gia mà là màu đen…
Hắn nhìn Lăng Thiên thật sâu, sau đó tự nhủ:”Ân nhân, ta sẽ không bao giờ quên ngài, Đoạn Kiếm ta thề nếu như tương lai có thể cường thịnh, ta nguyện làm trâu làm ngựa”
Thế là, một đoạn tiểu thuyết dài đằng đẵng với nhân vật chính là Đoạn Kiếm được nổ ra, tiếc là nó sẽ không được mô tả trong truyện này…
Đám nô lệ giải tán được một lát thì tiếp tục lại xuất hiện hơn ngàn người, đó là những người thuộc các đại gia tộc khác trong Hắc Ngục thế giới này, cộng với Ngân Dực thế gia nên được gọi là Thập Tam thế gia.
Trong thập tam thế gia, có 3 gia tộc có truyền kỳ cấp cường giả, đó là Ngân Dực thế gia, Thần Diễm thế gia cùng Thương Lang thế gia.
Tư Không Dịch chứng kiến người tới, sắc mặt mừng rỡ nói:”Lý Kiêu, Mạc Nhai, 2 người các ngươi cùng gia tộc mau liên tục chém giết người này, thành công ta sẽ phân một nửa tài sản của gia tộc cho các ngươi”
Người của thập tam thế gia nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, mới phải phút trước bọn hắn còn nghe được âm thanh nổ lớn đến từ vị trí của Ngân Dực thế gia nên cấp tốc tiến đến. Bọn họ chỉ nghĩ là có lũ nô lệ đứng lên giành lại chủ quyền, định xuất hiện chế diễu một phen nhưng ai ngờ chỉ nhìn thấy một tên thanh niên lơ lửng giữa thiên không, mặt nhìn xuống đám người Ngân Dực thế gia.
-“Xin hỏi các hạ là? Nếu có thể xin hãy cho Lý mỗ một bộ mặt, buông tha cho-” Lý Kiêu – gia chủ của Thần Diễm thế gia lên tiếng.
-“Cút! Ta không nói lần thứ hai đâu” Lăng Thiên lườm lườm, nói.
Lý Kiêu bị trước mắt người thanh niên này làm tức giận, vội gằn giọng:”Hảo, vậy Lý mỗ sẽ tiếp các hạ vài chiê-“
Lại một lần nữa hắn bị ngắt lời, nhưng lần này không còn là lời nói của Lăng Thiên làm nữa mà là một tia sét đánh thằng về phía hắn.
Chứng kiến Lăng Thiên công kích, Lý Kiêu mắt co rút lại, trong đầu chỉ có một ý niệm là tránh nhưng may là đòn đánh của Lăng Thiên chỉ bay xẹt qua eo. Tuy vậy cũng khiến hắn thương nặng.
-“Đó chỉ là đòn cảnh cáo, nếu ngươi còn lo chuyện bao đồng nữa ta không ngại tuyệt diệt toàn bộ 13 thế gia các ngươi đâu” Lăng Thiên lạnh lùng.
-“Yê-Yêu linh sư?” Lý Kiêu vã mồ hôi, run rẩy nói.
Toàn bộ những người khác cũng đều run sợ, hận mình lúc sinh ra không mọc thêm một cái chân nữa để rút lui cho nhanh.
Người đến kẻ đi nhanh chóng khiến Tư Không Dịch tan vỡ, hắn hận Lăng Thiên, hận lũ thế gia kia nhưng cũng hận bản thân mình vô năng.
-“Ngươ- ngươi muốn cái gì? Tiền bạc? Mỹ nữ? Quyền lực? Ta đều có thể cho ngươi?” Tư Không Dịch cầu xin, hắn hoàn toàn chưa muốn chết.
Lăng Thiên mỉm cười, giơ tay…
“Thiên lôi hàng thế (Thunder)”
“Đoàng”
Ngoại trừ Tư Không Dịch và Tư Không Hồng Nguyệt, toàn bộ những người thuộc Ngân Dực thế gia đứng trong phạm vi gia tộc đều bị sét đánh chết. Không biết bên ngoài còn có tộc nhân khác không, nếu không có thì Ngân Dực thế gia sắp hoàn toàn tuyệt diệt…
Tư Không Dịch trừng mắt, nước mắt hắn tuôn trào ra, hắn là một kiêu hùng nhưng tận mắt nhìn thấy tộc nhân mình bị đồ sát thực sự hắn không còn kìm nén được nữa, khóc lóc như một đứa trẻ.
Lăng Thiên bay xuống, dần dần tiến về phía Tư Không Dịch, tay hắn lấp lóe lên từng tia điện…
Tư Không Hồng Nguyệt chạy tới, chắn trước mặt cha mình, tuy trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt nhưng mặt mũi vẫn rất kiên cường:”Nếu ngươi muốn đụng tới cha ta thì phải bước qua xác ta đã”
Nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, mới vài phút trước đó thôi nàng đang ngồi trong gia tộc tận hưởng cuộc sống thanh bình thì bỗng chốc toàn bộ tan thành mây khói. Nàng không hiểu tại sao người thanh niên này lại xuất hiện, không hiểu tại sao gia tộc nàng lại đắc tội hắn.
Lăng Thiên nhìn Tư Không Hồng Nguyệt nói:”Trên tay ngươi chắc cũng nhuốm rất nhiều máu của những người đào núi rồi nhỉ, nhưng tại sao ngươi không khóc, mà giờ ta đồ sát tộc nhân của ngươi, ngươi lại đổ lệ?”
Tư Không Hồng Nguyệt lạnh lùng trả lời:”Những đầu tiện mệnh đó làm sao xứng với dòng máu cao quý của bọn ta?”
Lăng Thiên im lặng, hắn mục đích tới thế giới này chính là thu Tư Không Hồng Nguyệt vào hậu cung, nhưng với tính cách này của nàng thì chắc lại phải mất một thời gian dài huấn luyện nữa đây…
-“Haizz, ngươi làm ta nhớ tới lần đầu gặp Thẩm Tú đấy” Lăng Thiên thở dài.
-“Thẩm Tú? Đó là ai?” Tư Không Hồng Nguyệt nhìn Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.
Nhưng bất chợt, một tia sét bay xẹt qua mang tai, bắn về hướng sau lưng nàng.
“KHÔNG”
Trong đầu nàng suy nghĩ, nàng muốn phủ nhận điều minh sắp nhìn thấy, nàng cố quay mặt lại từ từ, nàng muốn có một hy vọng…
Phụ thân vẫn ngồi đó, vẫn mỉm cười với nàng… Nhưng toàn bộ chỉ là ảo mộng, trước mắt nàng đâu còn hình bóng của phụ thân nàng nữa, toàn bộ chỉ còn lại hư không, đến một tia vải vụn cũng không còn…
-“Á á á, ta giết ngươi”
Tư Không Hồng Nguyệt điên cuồng, nàng cầm kiếm lao tới định chém giết Lăng Thiên.
Lăng Thiên thổi phù một cái, kiếm trong tay Tư Không Hồng Nguyệt rơi xuống, nàng ngã xuống đất…
Tư Không Hồng Nguyệt vẫn tiếp tục lao lên, nàng muốn dù mình còn một hơi thở cũng phải chém giết tên này báo thù.
Ba, bốn lần, năm lần… Cứ mỗi lần nàng lao tới thì lại bị Lăng Thiên đánh ngã, nàng không bị hắn giết nhưng thế này cũng không khác gì đang nhục nhã nàng.
-“Tại sao? Tại sao chứ? Bọn ta đắc tội gì ngươi?” Nàng khóc rất thương tâm, nàng chỉ có duy nhất một người phụ thân, nàng nguyện trả bất cứ giá nào để phụ thân nàng có thể sống lại.”
Lăng Thiên nhìn nàng, sau đó bước tới bên cạnnh, đỡ nàng dậy. Hắn nhìn trong mắt nàng, chỉ có ngập tràn cừu hận dành cho mình.
“Thú vị” Lăng Thiên thầm nghĩ.
Thật ra nãy hắn vẫn chưa giết Tư Không Dịch, tia sét đó giống như thứ triệu hồi Pokemon về quả cầu vậy, còn đây là hắn thu hồi Tư Không Dịch vào trong nhẫn không gian.
Lăng Thiên đưa mặt về phía mang tai Tư Không Hồng Nguyệt, nhỏ giọng nói:”Thật ra ta có thể hồi sinh phụ thân ngươi”
Lời nói của Lăng Thiên tuy là rất nhỏ nhưng như tiếng sấm trong lòng nàng vậy, nàng run rẩy, không dám tin nói:”Lời nói của ngươi là thật?”
Lăng Thiên mỉm cười không trả lời, sau đó rút ra Tensaiga, vung một kiếm vào một cái xác bất kỳ của một tên Ngân Dực thế gia xung quanh.
Một phút sau, tên đó tỉnh dậy, nhìn bàn tay mình rồi sờ soạng khắp cơ thể, vui mừng nói:”Ta-ta còn sống?”
-“Không, ngươi đã chết rồi” Lăng Thiên lại xuất hiện sau lưng hắn, một đòn khiến hắn tan thành tro bụi.
Hồi sinh người ta lên xong rồi lại giết, quả thật không thú vị, tên Lăng Thiên này hoàn toàn là ác nhân.
Nhưng chừng đó cũng đủ để làm Tư Không Hồng Nguyệt run sợ.
-“Hắn, Hắn có thể hồi sinh người chết”
Nàng không tin vào điều thần kỳ đó, nhưng điều đó lại xảy ra trước mặt nàng, dù cho có một phần trăm cơ hội, nàng cũng phải tin.
-“Ngươi có thể hồi sinh phụ thân ta sao?” Nàng mừng rỡ.
Lăng Thiên bình thản nói:”Ta có thể hồi sinh hắn, nhưng sau đó ta lại có thể giết hắn”
Tư Không Hồng Nguyệt nuốt ực nước bọt một cái, nàng lúc này hoàn toàn sợ:”Vậ- vậy, ngươi muốn cái gì?”
Lăng Thiên bước tới bên Tư Không Hồng Nguyệt, nâng nhẹ cằm nàng lên và nói:”Vậy ngươi sẽ cho ta cái gì?”
Tư Không Hồng Nguyệt nhìn động tác của Lăng Thiên, nàng cười một cách thê lương nói:”Vậy ngay từ đầu ngươi đã muốn thân thể ta rồi?”
“Xoẹt”
Âm Thanh áo quần bị xé nát, thân thể trắng nõn nà hiện ra…