Ngày mới
Lăng Thiên cùng 2 vị mỹ nhân ngồi ăn sáng. Lần này Diệp Tử Vân không còn tươi cười vui vẻ nói chuyện như tối qua nữa mà chỉ cắm mặt vào ăn, không dám đối diện 2 người kia. Lăng Thiên và Ngưng Nhi nhìn nhau cười cười đầy ẩn ý…
“Ta thật xấu hổ quá đi mà, không những tối qua không ngủ lại còn làm bẩn thâm 2 chiếc quần nữa” Ngưng Nhi ngượng chín mặt.
Đang ăn chợt có tiếng người tới
-“Lăng Thiên tiểu hữu, ta-”
-“Ta nói này Diệp Tu đại nhân, ngươi không thể chờ chúng ta ăn cơm xong rồi mới tới ư, sao cứ cắt ngang chúng ta hoài vậy”
Người tới là Diệp Tu, có vẻ như có chuyện cần Lăng Thiên giúp đỡ.
-“Lăng Thiên tiểu hữu, tài liệu chúng ta đã có đủ, xin mời bắt đầu”
Diệp Tu rất gấp, hắn muốn Vạn Ma Yêu Linh đại trận hoàn thành càng sớm càng tốt, có như vậy thì sự an toàn của thành Quang Huy mới được đảm bảo.
-“Lăng Thiên, dường như cha ta có chuyện cần huynh giúp” Diệp Tử Vân hiểu chuyện nói.
-“Thôi được rồi, vậy ta đi” Nói rồi, Lăng Thiên bắt đầu đi theo Diệp Tu.
…
Lăng Thiên bắt đầu sai người bố trí, phủ thành chủ thực sự rất bận rộn. Nhiều biệt viện bị đập phá, có chỗ cần trải đá, có chỗ cần bố trí minh văn…
Ngoại trừ Diệp Tông và Diệp Tu cùng một số ít mấy người quan trọng thân tín, những người khác hoàn toàn không biết phủ thành chủ đang định làm gì.
Sắc trời dần dần tối lại.
Lăng Thiên dạo bước trong biệt viện, xa xa nhìn lại thấy một bóng người đang tỏa sáng dưới màn đêm. Đó là một cô gái xinh đẹp, trên lưng xuất hiện một đôi cánh bằng băng lung linh mà huyền ảo…
Diệp Tử Vân cùng “Yêu Linh” Articuno
Articuno là Pokemon, ở thế giới khác có thể không phải là mạnh nhất, nhưng sang thế giới này dường như mỗi Pokemon dù là yếu nhất đều vượt trội so với các yêu linh thần cấp phát triển tính khác chứ không nói tới tam thần điểu… Articuno thực sự đem lại thiên phú quá vượt trội đối với Diệp Tử Vân.
Hàn khí xung quanh Diệp Tử Vân tỏa ra khiến xung quanh đều bị đông kết lại, ngay cả không khí cũng không ngoại lệ.
Xa xa biệt viện có một tòa lầu hẻo lánh, một thân ảnh đang lẳng lặng đứng đó, ánh trăng chiếu lên mặt của hắn, đó là cha của Diệp Tử Vân – Diệp Tông.
Tâm trạng lúc này của Diệp Tông thật sự không giữ được bình tĩnh.
Lần đầu gặp Lăng Thiên ở biệt viện của con gái mình, lúc đó hắn đã rất mừng rỡ khi thấy Diệp Tử Vân dung hợp yêu linh, chứng tỏ nàng đã đạt tới bạch ngân nhất tinh, giờ nhìn kỹ lại mới thấy được sự đáng sợ của Diệp Tử Vân. Hắn vẫn không hiểu tại sao khi kiểm tra cuối kỳ nàng chỉ mới thanh đồng nhị tinh, mấy ngày sau đó tu vi lại trở lên đáng sợ thế này, nhất là con yêu linh mà nàng dung hợp, hắn không biết đó là cái gì nhưng đứng trên góc độ của một Hắc Kim yêu linh sư đỉnh phong, Diệp Tông cảm thấy nó có thể gây tổn thương lên bản thân.
Dĩ nhiên Diệp Tông phải thấy đáng sợ rồi, tu vi hiện tại của Diệp Tử Vân đã đạt tới Hoàng kim nhất tinh, cộng với sức mạnh khi dung hợp với Articuno, đối chọi với Hắc kim nhất tinh yêu linh sư thậm chí phản sát cũng không có vấn đề gì…
Thiên phú như vậy Diệp Tông thật sự cảm thấy xấu hổ, hắn nhớ tới lúc hắn từ thanh đồng nhất tinh tới hoàng kim nhất tinh phải mất mấy năm…
Diệp Tử Vân càng cường đại, Diệp Tông lại càng cảm thấy vui mừng. Tuy là nàng là con gái của hắn, ở trong phủ thành chủ tuyệt đối an toàn nhưng càng cường đại hơn có thể tự bảo vệ bản thân mình, bảo vệ được dân chúng của thành Quang Huy.
Lúc trước hắn thờ ơ trong việc quan tâm Diệp Tử Vân khiến tình cha con xa cách, nhưng nhờ có Lăng Thiên, tình cảm đó đã được hàn gắn. Bây giờ hắn muốn bước tới, xoa đầu con gái mình và nói:”Con làm tốt lắm”
Giữa lúc hắn chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ của một người cha tốt thì lại bị phá đám, Lăng Thiên đã nhanh chân bước tới, hắn cười khểnh về vị trí đang nấp của Diệp Tông.
-“Lăng Thiên à…” Đang tu luyện, Diệp Tử Vân mở mắt, cảm thấy có người đang đến, thấy Lăng Thiên thì rất là vui mừng, nhưng sau đó lại đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ.
-“Khá lắm, đã đạt tới hoàng kim nhất tinh rồi, ráng lên…” Lăng Thiên bước tới, xoa đầu Ngưng Nhi cổ vũ, hiện tại hắn đã đạt tới Hoàng Kim ngũ tinh đỉnh phong, một chút nữa là đạt tới hắc kim cấp rồi.
Diệp Tử Vân thấy hành động thân mật của Lăng Thiên, không hề thấy phản cảm trái lại còn vui sướng, nàng nói :”Cảm ơn huynh, nhờ huynh mà ta mới có ngày hôm nay, nếu không ta vẫn chỉ là một bông hoa vô dụng trong cái phủ thành chủ rộng lớn này, tu vi chắc cũng chỉ đạt tới thanh đồng tam tinh”.
-“Không có gì, tất cả đều nhờ sự nỗ lực của muội thôi”
Diệp Tử Vân lắc đầu, nói bằng giọng chân thành:”Không, nếu không có huynh cho ta yêu linh thần kỳ, không có công pháp khủng bố sao ta đạt tới ngày hôm nay, ta sẽ không bao giờ có thể giúp phụ thân xử lí công việc ở trong thành Quang Huy được”
Đứng bên ngoài, Diệp Tông nghe con gái nói chợt sững sờ, hắn thấy lần trước Lăng Thiên ở trong biệt viện của con gái mình hoàn toàn là do nàng tự chủ chương. Hắn thấy Ngưng Nhi lúc đó thích Lăng Thiên nên cũng không muốn làm quá, nhất là sau khi định dạy dỗ cho Lăng Thiên một bài học nhưng bất thành. Hóa ra nhờ có Lăng Thiên mà Diệp Tử Vân mới có ngày hôm nay…
“Không biết lúc đó nếu tên tiểu tử Lăng Thiên này nghiêm túc thì mạnh tới đâu” Diệp Tông nghĩ. Hắn chưa từng cảm nhận được tu vi của Lăng Thiên.
Lăng Thiên mỉm cười, đưa mặt gần về phía tai của Diệp Tử Vân nói nhẹ:”Vậy muốn cảm ơn ta bằng cách gì đây…?”
Diệp Tử Vân đỏ mặt, tên này không nghiêm túc được một chút nào nữa à, nhưng nàng biết nàng đúng thật sự phải cảm ơn hắn.
-“Muội-” Diệp Tử Vân đỏ mặt, nàng ngửa mặt lên nhìn Lăng Thiên, sau đó đóng nhẹ đôi mắt lại…
Bầu không khí ám muội khiến Diệp Tông không nhịn được nữa, hắn sợ nếu hắn không bước ra thì nữ nhi mình chắc chắn sẽ tự nhảy vào nồi mất.
-“È hèm, các ngươi đều ở đây à?” Diệp Tông bước ra, giả vờ như mình vừa tới.
-“Cha!” Diệp Tử Vân bất ngờ, không nghĩ Diệp Tông lại xuất hiện ở đây.
Lăng Thiên nhìn Diệp Tông bước tới, biết là con hàng này đang nhắc nhở mình về chuyện vượt rào. Hắn mỉm cười, đi ra chỗ khác cho 2 cha con có thể tâm sự.
Diệp Tử Vân đứng đó, nhìn cha mình, hy vọng cha nàng không có nhìn thấy cảnh vừa nãy, nàng có vô vàng điều muốn nói với người này nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Diệp Tông nhìn con gái, không kìm được nhớ về mẫu thân nàng, cũng chính là thê tử của hắn. Hắn nói nghẹn ngào:”Tử Vân, ta có lỗi với mẹ con”
Nghe lời nói đó của Diệp Tông, Diệp Tử Vân không nhịn được khóc òa lên, nàng chạy tới ôm chầm lấy cha mình mà khóc. 2 cha con đứng đó ôm nhau trong đêm trăng cao.
Từ xa, Lăng Thiên nhìn cảnh tượng này, hắn biết tình thân chính là thứ thiêng liêng nhất…
-“Có lẽ ta còn có thể gặp mặt cha mẹ lúc trở về địa cầu đi…” Lăng Thiên nói thầm, sau đó trở về biệt viện.
Vừa bước vào phòng mình, Lăng Thiên thấy một cái mông trần chuồng đang chổng về phía cửa, phần đầu thì hoàn toàn bị che lại. Bước vào phòng, hắn có thể thấy được khe l-n ẩm ướt, cùng đám lông rậm rạm.
Đã quá quen với cơ thể Ngưng Nhi cùng đám nữ nhân khác nên chắc chắn không thể là bọn họ được.
Lăng Thiên bước tới, tát bốp vào cặp mông kia khiến người đang ở đó run rẩy, không dám phát ra tiếng. Lăng Thiên cười cười, sau đó đùa giỡn:”Ngưng Nhi à, sao muội tới đây sớm thế, có phải muốn ta lắm rồi không?”
Người trong chăn vẫn chưa nói câu gì nên Lăng Thiên tiếp tục đùa giỡn. Hắn dùng tay xoa nhè nhẹ vào cặp mông trắng mơn mởn, căng tràn kia thầm nghĩ:”Với kích cỡ này chắc chắn người trong chăn là một người trưởng thành, cũng phải cỡ Dương Hân”
Lăng Thiên không biết việc nàng có mặt ở đây để làm gì nhưng để có thể vào được đây thì chắc chắn phải có sự đồng ý của Diệp Tông.
-“Nếu như Diệp Tông định đưa cho ta cô nàng này thì ta sẽ vui vẻ nhận lấy thôi…” Lăng Thiên nói thì thầm xong, sau đó cởi hết quần áo mình ra.
Leo lên giường, Lăng Thiên dùng tay kích thích khe l-n đến khi nó nhầy nhụa nước, hắn đã nghe thấy người trong chăn rên nhẹ nhưng sau đó im bặt. Chắc chắn nàng không muốn để hắn biết nàng vừa rên.
-“Thú vị” Lăng Thiên nói, sau đó không đợi được nữa, hắn đưa con c-c của mình đâm thằng vào bên trong.
Máu tràn ra, người trong chăn không còn giữ được nữa, bèn hét lên.
Lăng Thiên thấy thế, giả vờ nói:”Cái gì? Máu? Ngươi không phải là Ngưng Nhi, ngươi là ai…?”
Biết rõ người ta ngay từ đầu không phải Ngưng Nhi rồi còn phá trinh người ta xong mới hỏi, đúng là vô sỉ mà…
Hắn vạch chăn người ta ra, thấy bên trong là một nữ nhân tuổi chừng 29-30, xinh đẹp, dáng người nảy nở, mang phong vị của một người phụ nữ trưởng thành.
Lăng Thiên lúc này vẫn giữ con c-c hắn bên trong l-n nàng, nhưng không có nhấp mà chờ một câu trả lời. Người kìa dù đau đớn, nhưng vẫn cố nhịn mà quay đầu:”Bẩm công tử, ta là Tiết Âm, thường được Diệp Tử Vân tiểu thư gọi là Tiết di. Thành chủ đại nhân sai ta tới đây để thỏa mãn ngài.
Lăng Thiên nghi hoặc, hắn hỏi:”Hà cớ gì mà Diệp Tông lại sai ngươi tới đây?”
-“Dạ, thành chủ đại nhân lo sợ ngài sẽ táy máy với Tử Vân tiểu thư nên sai nô tì tới đây thỏa mãn ngài, mong ngài cố nhịn cho tới khi…”
Nàng nói tới đây im bặt lại bởi Lăng Thiên bắt đầu nhấp hông rồi, Tiết Âm không nhịn được rên lên
“Ah..ah… đau quá”
Lăng Thiên vừa đ-t nàng, vừa đưa tay vào mồm nàng khiến nàng bú tay hắn để quên cơn đau, sau đó lại bóp cặp vú to tròn kia.
-“Ta không thích nàng nói mình là công cụ để ta thỏa mãn, ta đá phá trinh tiết nàng thì từ giờ nàng là nữ nhân của ta”
-“Công tử, xin hãy coi ta là nô tì đi, nô tì không xứ-… Ahhhh”
Lăng Thiên hắn không cho nàng nói chuyện tiếp, vội thúc thật mạnh vào l-n nàng sau đó cường điệu :”Ta nói nàng là nữ nhân của ta, ngay cả Diệp Tông cũng không thể thay đổi được điều này!”
Tiết Âm cảm động, nước mắt nàng không tự chủ tuôn ra, từ bé nàng đã làm việc trong phủ thành chủ, lớn lên nàng là thiếp thân nha hoàn của phu nhân tức mẹ của Diệp Tử Vân, về sau, khi phu nhân mất sớm, may nhờ có chút khả năng minh văn, nàng đã được phái chăm sóc Diệp Tử Vân, cũng nhờ thế Diệp Tử Vân coi nàng như người thân cận nhất, có chuyện gì cũng đều nói với nàng. Khi Diệp Tông nói nàng phải tới đây để thỏa mãn hắn bởi hắn có khả năng chính là phu quân tương lai của Tử Vân khiến nàng rất đắn đó.
Nàng coi Tử Vân như con gái mình vậy nên nếu như Lăng Thiên có là phu quân tương lai của Diệp Tử Vân thì cũng chỉ là hậu bối của mình. Nhưng lệnh của Diệp Tông đã đưa ra, nàng nào dám không nghe theo. Nghĩ đến việc nàng để một tên đáng tuổi con gái mình cưỡi lên cơ thể khiến nàng cảm thấy xót xa, nhất là khi nàng biết nàng chỉ tạm thời thõa mãn hắn trong khi chờ Diệp Tử Vân xuất giá, tới khi đó chắc nàng cũng chỉ là một con nô tì thấp kém mà thôi…
Nhưng nghe những lời kia của hắn xong, nàng thực sự rất hạnh phúc không kìm nên đã khóc. Lăng Thiên thấy thế xoay người nàng lại, sau đó vừa đ-t một cách nhẹ nhàng vừa hôn nàng để nàng dễ chịu. Hắn chân thành nói:”Đừng khóc, nàng không còn là người của phủ thành chủ nữa, mai này Diệp Tử Vân có gả cho ta thì nàng sẽ là tỉ muội tốt của Diệp Tử Vân nhé”
-“Nhưng- nhưng mà thân phận của công tử thì ta…” Tiết Âm vẫn đắn đo.
Lăng Thiên không trả lời nàng nữa, mà nhẹ hôn lên cánh môi nàng sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình.
Tiết Âm hạnh phúc, cố nén nước mắt nói:”Vâng, ta hiểu rồi, phu quân”
-“Thế thì ta tiếp tục đây” Lăng Thiên cười cười, sau đó đ-t thật nhanh.
-“Ah.. ah, sướng quá”
Khi nỗi nòng được giải tỏa cũng là lúc cảm xúc thăng hoa, từng cú nhấp của Lăng Thiên khiến Tiết Âm như bước vào thiên đường, nàng ôm chầm lấy cổ hắn, 2 chân quấn chặt vào người của Lăng Thiên không muốn hắn rời xa mình, nàng nói:”Ah… chơi thiếp mạnh nữa lên, khiến thiếp có thai đi”
Không thể không nói, lần trước chơi Dương Hân cũng như Thẩm Tú, cũng cả lần này là Tiết Âm khiến Lăng Thiên nứng một cách lạ thường, chắc là việc đặt một người phụ nữ trưởng thành xuống dưới háng mình rồi thể hiện dâm uy khiến hắn có cảm giác chinh phục, cũng là một loại thành tựu đi…
“Chắc lần sau phải kiếm góa phụ hay nhân thê làm đi, biết đâu nó lại sướng hơn nữa…” Lăng Thiên vô sỉ nghĩ.
Doggy, Sư thầy giã cối, La hán đẩy xe bò, Đ- vú, thổi kèn, lỗ hậu, nhất kiếm loạn tử cung, bồ tát ngồi thiền…
Lăng Thiên chơi Tiết Âm đủ mọi tư thế khiến nàng hết đi từ thiên đường này đến thiên đường khác, hắn không biết đã bắn vào bên trong lẫn bên ngoài bao nhiêu lần rồi nữa, chỉ biết dù cho là lần đầu nhưng Tiết Âm nhưng với sự dẻo dai của một người trưởng thành, Tiết Âm “chỉ” mới bơi trong đống tinh dịch của hắn mà ngủ thôi.