Hàn huyên một lúc, cuối cùng ba người quyết định cùng nhau trở về cửa ra Đan giới – nơi bàn giao hoàn thành nhiệm vụ.
-“Oa, quả nhiên chúng ta là người thứ nhất tới nơi này!” Đan Thần vui sướng nói.
Nhìn ngó xung quanh, quả thực ngoài một tên trưởng lão Đan điện trông coi khu vực cửa ra ra, thì cũng chỉ có ba người bọn họ.
Lăng Thiên mỉm cười nhìn Tào Dĩnh cùng Đan Thần, sau đó mở miệng nói:”Hai người tiếp tục ở lại nhé, ta còn có chút việc!”
-“Lă-Lăng Thiên, huynh chưa xong nhiệm vụ sao?” Đan Thần lo lắng hỏi.
Nàng vì quá tập trung vào tìm kiếm thiên tài địa bảo của mình mà quên không hỏi Lăng Thiên đã xong nhiệm vụ chưa.
Ngoài nàng ra, Tào Dĩnh cũng có chút sốt sắng, nàng vẫn tưởng Lăng Thiên cũng hoàn thành nhiệm vụ giống Đan Thần nên không có hỏi han tới hắn.
-“Để ta đi tìm cùng ngươi!” Tào Dĩnh gương mặt chăm chú.
-“Không cần, nàng đã tới đích rồi thì không nên rời đi, ở đây an toàn hơn vào lại trong đó!” Lăng Thiên khua tay, sau đó không chờ các nàng kịp lên tiếng, hắn đã liền lui trở về trong Đan giới.
Nhìn bóng dáng Lăng Thiên biến mất, Tào Dĩnh gương mặt bực bội, dậm chân, nghiến răng nghiến lợi quát:”Tên khốn kiếp, chỉ biết lo nghĩ cho người khác!”
-“Đúng vậy, Lăng Thiên đại ca, huynh ấy quá tốt bụng!” Đan Thần gương mặt buồn rầu nghĩ.
Nhưng là, các nàng không có biết, ngay khi Lăng Thiên vào lại Đan giới, hắn cũng liền tiện tay xé rách không gian, bước chân vào màn sáng trở về Đan tháp.
-“Chủ nhân, ngài vui vẻ chứ?” Chứng kiến Lăng Thiên xuất hiện, Huyền Không Tử ngay lập tức khom người hỏi.
Lăng Thiên nhếch miệng mỉm cười, sau đó hắn giống như chợt nhớ ra điều gì, liền nhìn chằm chằm vào Huyền Không Tử nói ra:”Sao ngươi không nói Tào Dĩnh là đệ tử của ngươi?”
-“Chủ nhân, ngài cũng đâu có hỏi, nô tài tưởng ngài biết rồi?” Huyền Không Tử ủy khuất đáp.
“…”
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã hơn chục ngày.
Lúc này, tại khu vực cửa ra của Đan Giới đã tụ tập khoảng hơn trăm người, ai ai trên gương mặt cũng đầy sự vui mừng vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Những người không có xuất hiện ở đây, có người bởi vì không kịp hoàn thành nhiệm vụ, cũng có người bị buộc phải bóp nát đá không gian rời ra ngoài.
Ài, thật đáng tiếc…
Lúc này, một lão già khác bước ra từ trong không gian, hắn nhìn đám người bên dưới, hài lòng gật đầu, sau đó mỉm cười nói ra:”Chúc mừng các ngươi đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó các ngươi chỉ cần giao danh sách và vật phẩm nhiệm vụ cho lão phu là có thể rời khỏi nơi này, tiếp tục phần thi cuối cùng của Đan hội!”
Việc lão già xuất hiện đã chính thức tuyên bố thời gian vòng thi thứ hai kết thúc. Có người vui, đương nhiên cũng có kẻ buồn, điển hình chính là ở trong góc, hai cô nàng mang gương mặt buồn tủi trông về khía hư không.
-“Đồ nói dối, vậy là ngươi đã thất bại, thế mà còn tuyên bố muốn có ta làm nữ nhân!” Tào Tĩnh u sầu, thở dài nói.
Bên cạnh nàng, Đan Thần cũng không hề khá hơn chút nào. Vốn dĩ nàng tưởng Lăng Thiên không sớm thì muộn sẽ xuất hiện tại đây cùng với hai người, sau đó nàng cũng có thể cùng với hắn và Tào Dĩnh tỷ tỷ có một trận thi đấu luyện đan thật đặc sắc, ai ngờ…
-“Thôi, kết thúc đan hội lần này, ta phải nhờ lão sư tìm hiểu xem hắn là ai mới được, dù sao thì ta còn đang nợ ân tình của hắn đây này!” Tào Dĩnh vỗ vai Đan Thần an ủi, sau đó cùng với Đan Thần bước tới giao nộp nhiệm vụ.
“Vù vù vù”
Bước vào màn sáng ra ngoài, trước mắt mọi người là một quảng trường rộng lớn, đầy ắp vô số người.
Tất cả những người này đều là khán giả, đều là fan cuồng nhiệt của cuộc thì Đan hội lẫn của những người đã chiến thắng vòng hai.
Cả đám hân hoan, chứng kiến thần tượng của mình xuất hiện sau màn sáng đều vô cùng phấn khích, nhiều người không tự chủ được lột đồ, hét vang.
“Tào gia yêu nữ, vô địch thiên hạ”
“Đan Thần chiến thắng!”
“…”
Chính giữa quảng trường, xuất hiện vô số trụ đá, mỗi cái đều đặt lấy một chiếc đan đỉnh cỡ nhỏ ứng với mỗi người tham dự.
Đan đỉnh là giống nhau, thế nên việc có thể dành chiến thắng hay không đều là dựa vào sức mạnh của mỗi người, bao quát hỏa chủng mà người đó sở hữu.
-“Chúng ta đi thôi, chúc muội may mắn!” Tào Dĩnh nhìn Đan Thần nói ra, sau đó phi thân lên một chiếc cột đá gần đó.
“Xoạt xoạt”
Từng người, từng người đều chọn cho mình những cột đá riêng biệt, sau đó dùng ánh mắt đánh giá đối thủ xung quanh.
Cảnh giác là những gì trong đầu bọn họ lúc này, bởi bất kỳ ai ở trong đây, có lẽ đều sẽ là đối thủ cạnh tranh trực tiếp đến ngôi vô địch.
Lúc này từ Đan Tháp bước ra hai người một nam một nữ. Nam nhân chính là Huyền Không Tử – Hội trưởng của Đan Tháp, còn nữ nhân kia cũng không ai khác chính là Huyền Y.
Huyền Không Tử là người đứng đầu, việc hắn xuất hiện cũng không có gì lạ. Về phần Huyền Y, vốn dĩ nàng không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở bên trong vui vẻ cùng Lăng Thiên, nhưng vì Lăng Thiên đã thúc dục, thế nên nàng cũng đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
-“Chào mừng tất cả các ngươi đã đến được vòng cuối cùng của Đan Hội, tại đây, chính nơi này, sẽ là nơi tìm ra nhà vô địch cuối cùng!” Huyền Không Tử mở miệng, ánh mắt hắn đảo qua từng người, sau đó hài lòng gật đầu rồi tiếp tục nói:”Đã đến được đây, ta chỉ có thể nói rằng sẽ không có quy tắc hạn chế, các ngươi hãy cứ buông tay thể hiện khả năng tốt nhất của mình, luyện chế đan dược tốt nhất!”
“Lời cuối cùng, ta chỉ muốn nói rằng. Tất cả, chúc may mắn!”
“Ahhhhhhhhhhhh”
“Phừng Phừng!”
Ngay khi lời Huyền Không Tử kết thúc, cả quảng trường liền nổ tung, khán giả phấn khích đứng dậy reo hò.
Chưa hết, hòa cùng với không khí cuồng nhiệt của mọi người, tất cả những người tham dự đều không hẹn mà cùng châm lửa thăng đỉnh lô!
Từng ngọn lửa với từng màu sắc riêng biệt được cháy lên cao, tạo thành vô số màu sắc rực rỡ.
Nhìn lấy từng hư ảnh bên trong hỏa chủng của người tham dự, khán giả lại được một phen trầm trồ, bởi trong những này, không ai là không sở hữu những loại hỏa chủng luyện đan mạnh mẽ nhất!
“Oa, nhìn Tào Dĩnh tiểu thư kìa, thú hỏa của nàng thật đẹp và mạnh mẽ”
“Xác thực, đó giống như là Huyết Yêu Hỏa diễm?”
“Đúng vậy, ta nghe nói vì để cho nàng sở hữu, Tào gia đã phải tốn không ít tiền tài đâu”
Tào Dĩnh gương mặt bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm nàng cũng có chút kiêu ngạo.
Những kẻ ở đây, kể cả đối thủ mạnh nhất của nàng là Đan Thần, nàng đều đã nắm giữ sơ bộ thông tin hỏa chủng mà đối phương sở hữu.
Dù là thú hỏa Thánh Vũ Hạc của Đan Thần rất mạnh, nhưng chung quy vẫn chỉ là thú hỏa của thất phẩm yêu thú, hoàn toàn không thể so với thú hỏa Huyết Yêu Hỏa diễm của bản thân.
Dĩ nhiên là trong luyện đan, hỏa chủng cũng không phải là thứ quyết định nhất, nhưng nếu như tất cả mọi người đều có cùng đan đỉnh, có cùng đẳng cấp luyện dược sư thì nó đúng là!
“Đan Thần muội, trận chiến này ta nhất định thắng!” Tào Dĩnh mỉm cười, nhưng bất chợt, nàng liền cảm nhận thấy một tia nóng rực từ bên cạnh mình phát ra.
Tào Dĩnh quay mặt nhìn, ngay lập tức nàng liền trừng mắt, bởi trước mắt nàng lúc này, Đan Thần với gương mặt hiền lành đang mỉm cười nhìn, trước mắt là một tôn đan đỉnh đang rực cháy sắc đỏ của hỏa diễm.
-“Đó-Đó không phải là thú hỏa thất gia Thánh Vũ Hạc?” Tào Dĩnh kinh hô.
-“Hihi, Tào Dĩnh tỷ, trận chiến giữa hai gia tộc cũng đã kéo dài nhiều năm, lần này chúng ta cùng xem ai mới là người chiến thắng nhé?” Đan Thần nhẹ nhàng cười nói, sau đó nhìn về phía đan đỉnh của mình.
Nhờ huynh ấy mà ta có thứ này… Không biết huynh ấy đang ở đâu?
-“Đan Thần, muội giấu thật sâu a?” Tào Dĩnh gương mặt tràn đầy chiến ý, nàng cũng không tin đan hỏa của bản thân sẽ kém Đan Thần, mặc dù nàng cũng không rõ ràng lắm đan hỏa của Đan Thần là thú hỏa của yêu thú gì!
Nhắm mắt cảm nhận, Tào Dĩnh xác nhận rằng, ở đây chỉ có nàng và Đan Thần là hai người duy nhất đạt đến Linh cảnh – cảnh giới của bát phẩm luyện dược sư, thế nên, việc cả hai, ai dành được chức vô địch mới là điều đáng bàn tới lúc này.
Đan đỉnh giống nhau!
Đan hỏa ngang nhau!
Linh hồn lực bằng nhau
Cuối cùng thì, ai mới là kẻ chiến thắng, chúng ta cùng đón xem ngay bây giờ!
…
-“Hân Lam, ngươi đang làm gì?” Trên đỉnh đan tháp, Lăng Thiên cau mày nhìn Diệp Hân Lam, nàng vừa ngồi trong lòng hắn, vừa hưng phấn nhìn xuống phía dưới coi Đan Hội.
-“Chủ nhân, ta không biết, nhìn hai người bọn họ ta cảm giác thật phấn khích, không tự chủ được bình luận một chút~” Diệp Hân Lam đỏ mặt nói.
Lăng Thiên ngưng mắt trông hai thiếu nữ đang ánh mắt đầy chiến ý nhìn nhau, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng thì thào nói:”Tào Dĩnh, Đan Thần, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi!”
Hi vọng rằng, tới lúc gặp lại, các nàng đừng có bất ngờ quá là được…