Thánh Điện – Một vùng thế giới nhỏ nằm biệt lập phía trên Long Khư Giới Vực.
Nơi đây tuy nhỏ, nhưng lại có lực lượng thiên đạo trong không khí vô cùng dồi dào, ít nhất gấp 10 lần so với bên dưới.
Tại mảnh đất trung tâm, có một tòa cung điện độc lập, dường như ngăn cách với mọi thứ trên thế gian này.
Cung điện nguy nga rộng lớn, khung cảnh bên ngoài thì tựa như tiên cảnh.
Mà ở bên trong, ngay chính giữa đại điện ngồi lấy một tên nam tử, với mái tóc dài màu vàng xõa xuống, hắn trông vô cùng anh tuấn.
Gương mặt kiêu ngạo, hắn nhìn thế gian bằng một loại cao cao tại thượng, vượt trên mọi chúng sinh.
Thánh Đế, người chấp chưởng gần như toàn bộ thế giới này.
Trước mặt Thánh Đế đang lơ lửng một viên cầu nhỏ. Kỳ lạ ở chỗ, bên trong viên cầu đó phổ chiếu lại hư ảnh của toàn bộ Long Khư Giới Vực thu nhỏ.
-“Chỉ một chút nữa thôi, ta sẽ có thể hoàn toàn luyện hóa Long Khư Giới Vực. Đến lúc đó, không có kẻ nào có thể còn uy hiếp được ta trên thế gian được nữa!” Thánh Đế nhìn viên cầu trước mặt mà cười lớn.
Trong khoảng thời gian này, hắn chỉ chăm chăm luyện hóa Long Khư Giới Vực, mặc cho phía bên ngoài cung điện, đã có vô số thế lực nhân tộc mọc lên nhằm lật đổ hắn.
Với đám người này, Thánh Đế hắn chẳng thèm quan tâm, bởi dưới tay hắn có hơn 1000 tên Thiên Đạo cảnh thần tướng làm tay sai.
Hắn lười đi dẹp loạn lũ người đó căn bản cũng bởi hắn đối với kiến hôi chẳng thèm quan tâm.
Với Thánh Đế, chân chính địch nhân chính là những Linh Thần từ vô số năm trước đối địch với hắn. Bọn chúng liên tục chuyển thế trùng sinh, hòng có một ngày xuất hiện.
Rễ cây không nhổ tận gốc, gió thổi rồi lại mọc, điều này hắn hiểu. Chính vì lẽ đó, hắn muốn luyện hóa toàn bộ Long Khư Giới Vực, để cho toàn bộ những tên Linh Thần kia không còn chỗ nào để có thể trưởng thành mà phát triển đối nghịch với hắn nữa.
Diệt từ trong trứng nước, bởi là cách an toàn và trọn vẹn nhất!!
Đang trong lúc luyện hóa, bỗng chốc như phát tác được điều gì đó, lông mày của hắn liền nhăn lại tự nhủ:”Lại có một con chuột lén lút tu luyện Thiên Diễn thuật, xem ra hẳn là hắn mong được chết sớm đây mà”
Thánh Đế trầm ngâm một lúc, sau đó phất tay, ngay lập tức một tên thần tướng liền xuất hiện, quỳ xuống hô to:”Đại nhân, ngài triệu hoán ta?”
-“Dưới Long Khư Giới Vực, có một con chuột nhắt dám lén lút tu luyện thuật pháp cấm, ngươi mau đi xuống bên dưới, mang hắn về đây cho ta” Nói xong, Thánh Đế liền vứt cho tên thần tướng kia một mũi tên.
Mũi tên đó có in dấu linh hồn đại đạo của chính bản thân hắn, chỉ cần đi xuống liền có thể dễ dàng tìm thấy người mà hắn muốn tìm.
-“Rõ! Thưa đại nhân!” Tên thần tướng kia ngây lập tức ôm ngực hô, sau đó thoăn thoát biến mất
Với Thánh Đế, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm việc này, bởi trong suốt dòng chảy thời gian, tu sĩ chết dưới tay hắn bởi lén lút tu luyện Thiên Diễn thuật đã không dưới vạn tên rồi!
…
Tại một hang động nhỏ, nằm giáp cạnh Hỏa Thần tông.
Có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi xếp bằng, nàng tựa như tiên tử không dính khói bụi nhân gian.
Ứng Nguyệt Như!
Đây là lần đầu tiên được ra ngoài kể từ lúc Lăng Thiên đưa nàng vào bên trong trữ vật giới chỉ của hắn. Lần này được ra ngoài, nàng muốn tranh thủ hít lại một chút khí tức bản thổ, nơi mà nàng sinh ra và lớn lên.
Ứng Nguyệt Như lẳng lặng mà ngồi, nàng dường như đang chờ đợi điều gì đó, chờ lấy vận mệnh mà nàng tiên đoán chắc hẳn sẽ xảy ra.
Bỗng chốc, dị biến nổi lên, ngay bên cạnh Ứng Nguyệt Như nổi lên một vòng xoáy, một tên tráng hán mặc áo giáp từ bên trong bước ra ngoài.
Hắn nhìn một chút Ứng Nguyệt Như, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống mũi tên trên tay mình. Giống như xác nhận điều gì đó, hắn cười vô cùng sảng khoái.
-“Vậy ra cái con chuột nhắt lén tu luyện Thiên Diễn thuật pháp là ngươi đi?” Hắn nhìn chăm chăm vào Ứng Nguyệt Như nói.
Thần tướng mà Thánh Đế cử xuống, đã tìm thấy mục tiêu!
-“Vậy ra Thánh Đế đã biết đến sự tồn tại của ta?” Ứng Nguyệt Như thờ ơ hỏi.
-“Uy, ra là ngươi cũng đã biết vận mệnh của bản thân rồi hả? Nhưng mà ta vẫn thắc mắc tại sao ngươi lại có thể tu luyện đến tận Vũ Tông cảnh mới bị đại nhân phát hiện đấy?” Thần tướng hiếu kì hỏi.
Thấy Ứng Nguyệt như không trả lời, Thần Tướng cũng không quan tâm. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, tới lúc mang nàng về báo cáo nhiệm vụ rồi.
-“Khoan đã, ngẫm lại thì ngươi cũng thật xinh đẹp đấy. Đằng nào ngươi cũng phải chết, hay là để ta…” Nói tới đây, tên Thần Tướng khuôn mặt dần trở lên sắc mị.
Với hắn, việc Ứng Nguyệt Như chết đã là điều hiển nhiên, thế nên ít nhất hắn cũng phải được hưởng một chút lợi tức khi đáp xuống dưới này chứ nhỉ.
Ngay khi bàn tay của hắn định đụng chạm lên gương mặt của Ứng Nguyệt Như, một vòng sát cơ từ phía xa bỗng chốc bùng phát…