Hằng Ngày Ăn Sạch Tiểu Thư Ký

Chương 65: Ngoại truyện 1: Bạn thân trợ giúp


Mọi thứ bắt đầu vào đầu tháng. Vào một ngày cuối tuần đầy nắng đẹp, Quý Hiểu Dư nhận được một bưu phẩm, phía trêи ghi tên cô, nhưng cô không nhớ mình đã đặt thứ gì.

Lắc hộp giấy trong tay, không nghe thấy manh mối gì, nghĩ nghĩ mang lên phòng bóc.

Ngôn Dịch Thừa ngồi ngoài ban công đang gọi điện thoại nói chuyện công việc, cô sợ ở phòng khách sẽ quấy rầy đến anh.

Ôm đồ vật không rõ này, Quý Hiểu Dư mang tâm trạng tò mò mở hộp giấy ra, sau đó phát hiện bên trong hình như có một mảnh vải đen, nhìn không ra là cái gì, xem xét nghiên cứu cả buổi.

Đây là loại quần áo gì, sao kỳ quái như vậy?

Cô tự hỏi một lúc, cuối cùng tìm được phương hướng chính xác, giây sau mặt lập tức nóng lên.

Đây… đây không phải một bộ đồ ngủ tình thú sao!

Cô như bắt được một củ khoai lang nóng bỏng, không cần suy nghĩ mà trực tiếp ném nó đi, vẻ mặt run rẩy.

Cô chưa bao giờ đặt loại hàng này!

Nghĩ đến người nào đó, nhưng ngay sau đó cô lại từ bỏ ý niệm.

Ôm tâm trạng căng thẳng, cô nhìn hộp giấy, phát hiện bên trong còn có một tấm thiệp nhỏ, trong lòng lập tức có dự cảm xấu.

“Vì tình yêu phải cố lên! Hiểu Dư! Cố lên!” Tấm thiệp được viết tay bằng bút mực đen, phía sau còn viết thêm mấy dấu chấm than.

… Cô đã quên mình có một người bạn chuyên viết tiểu thuyết người lớn.

“Vu Mẫn Mẫn…” Cô ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.

Từ sau khi bạn tốt biết cô và Ngôn Dịch Thừa ở bên nhau, lúc nào cũng nghĩ cho cô một số ý tưởng kỳ lạ…. Các loại cách phác gục Ngôn Dịch Thừa.

Thậm chí còn muốn gửi cho cô một hộp đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, sau đó dưới sự đe dọa, uy hϊế͙p͙ không ngừng của Quý Hiểu Dư, cô mới từ bỏ ý định này.

Cô vì bạn thân suy nghĩ tính phúc, thế nhưng bạn thân lại không cảm kϊƈɦ!

Quý Hiểu Dư trực tiếp từ bỏ ý định gọi điện thoại với cô, sau khi hủy đi tấm thiệp, cô cẩn thận cầm góc áo lên, nhét nó vào tủ quần áo.

Thứ này quá đáng sợ, nếu bị Ngôn Dịch Thừa phát hiện, chuyện gì xảy ra cô cũng không thể biết được.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Ngôn Dịch Thành xoay người đi vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng bất thường của bạn gái, không khỏi nhíu mày: “Em phát sốt?”

……

Sau đó qua mấy ngày Quý Hiểu Dư liền quên mất bộ áo ngủ kia, vui vẻ trải qua mấy ngày, cho đến buổi tối một hôm cô lại quên lấy quần áo ngủ, vì vậy cô chỉ có thể ở trong phòng tắm gọi Ngôn Dịch Thừa nhờ anh lấy.

“Trong tủ quần áo em có một bộ quần áo ngủ màu đen, anh giúp em lấy được không?”

Ngôn tổng tỏ vẻ anh thật sự không ngại cô không mặc gì mà trực tiếp đi ra.

“Đồ lưu manh!”

Thế là đồ lưu manh nhận nhiệm vụ của bạn gái giao phó, ngoan ngoãn từ giường đứng dậy, mở tủ quần áo tìm kiếm mục tiêu.

Sau đó anh nhìn thấy một bộ quần áo màu đen lộ ra trong góc, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp rút ra.

Chờ sau khi nhìn thấy rõ quần áo trong tay, người trước nay luôn trầm ổn như Ngôn tổng hiếm thấy không bình tĩnh đứng bất động trước tủ quần áo.

Hmmm… Đây là một loại ám chỉ sao?

Quý Hiểu Dư đứng trong phòng tắm đợi đến khi cô sắp ngủ mới đợi được đến khi Ngôn Dịch Thừa chậm rãi đưa một bộ quần áo qua khe cửa, cô tức giận cầm lấy, sau đó trầm mặc.

… Sao thứ đồ vật xấu xa này lại xuất hiện ở đây!

“Cái em nói… Không phải cái này…” Cô khóc không ra nước mắt, xấu hổ thở dài.

Ngôn Dịch Thừa vẫn luôn đứng ở cửa phòng tắm không chịu đi, hiển nhiên cũng nghe thấy lời cô nói, khóe môi không nhịn được cong lên.

“Hiểu Dư, không ngờ em lại chủ động như vậy.”

… Anh nghĩ quá nhiều rồi, thật đấy!

“Em… em không muốn mặc cái này…” Bộ đồ ngủ cô nói là một bộ đồ ngủ đáng yêu in hình gấu nhỏ, tuyệt đối không phải bộ này!

Cái này mặc hay không mặc không phải đều giống nhau sao!

Hầu kết của Ngôn Dịch Thừa lăn lăn, khàn giọng nói: “Nhưng mà, anh muốn nhìn thấy em mặc.”

Gần như anh có thể tưởng tượng ra Quý Hiểu Dư mặc cái này vào sẽ có bao nhiêu xinh đẹp, gợi cảm…

Quý Hiểu Dư trốn ở trong phòng tắm, có chút bất lực nhìn mảnh vải trong tay, nội tâm đang không ngừng giao chiến.

Nếu đã nhận, không mặc có phải có chút lãng phí không…

Một lúc sau, một giọng nói rất nhỏ từ bên trong truyền ra: “Em….. để em thử xem……”

Đôi mắt Ngôn tổng lập tức sáng lên, xoay người đi lên giường, ngồi ngay ngắn chờ cô đi ra.

Đời này anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, ngay cả thi đại học anh còn bình tĩnh hơn bây giờ rất nhiều…

Quý Hiểu Dư cũng căng thẳng, cả khuôn mặt cô đều nóng bừng, chậm rãi mặc bộ đồ ngủ xuyên thấu này vào, cho đến khi cô mặc hoàn chỉnh, cô mới nhận ra thiết kế của cái váy này thật quái dị!

Thiết kế trước ngực chỉ có hai sợi vải mỏng màu đen che đi hai điểm đỏ trước ngực, phần vải dệt đằng sau cổ được thắt một cái nơ tinh xảo, phần da thịt còn lại trêи cơ bản đều trần trụi, lưng hoàn toàn không có gì, trêи phần eo là mảnh vải tuyn dài, đôi chân trắng nõn khiến người ta không nhịn được mà liên tưởng.

Quá… quá xấu hổ rồi!

Ngôn Dịch Thừa ở trêи giường đợi một lúc lâu, cho đến khi anh cho rằng đã qua một thế kỷ, lúc anh định đập cửa đi vào thì cửa phòng tắm chậm rãi mở ra.

Tức khắc anh không nói nên lời, toàn bộ ánh mắt đều khóa chặt vào người cô.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.