Hằng Ngày Ăn Sạch Tiểu Thư Ký

Chương 37: Sự thật hay thử thách


Quý Hiểu Dư hoảng sợ chạy ra khách sạn rồi đi về phía sân cỏ, lúc này mới phát hiện hầu như mọi người đều đã đến đông đủ, mùi thịt nướng bốc ra xông vào mũi.

Cô theo bản năng ɭϊếʍ miệng, vào lúc này cô thật sự có chút đói bụng.

Ngôn Dịch Thừa bước chân dài đi theo, vẻ mặt đắc ý, đi đến bên cạnh cô: “Đi thôi.”

Khi mấy đồng nghiệp nhìn thấy hai người, đều vội vàng đưa tay chào đón hai người đến.

Quý Hiểu Dư thấy thế, liền mỉm cười chạy đến.

Vừa đi đến cạnh bàn, liền có một vài nam đồng nghiệp nhanh nhẹn đưa những chiếc đĩa đầy các loại đồ ăn trong tay qua.

Cô sửng sốt một lúc, theo bản năng nhìn về phía người nào đó, sau đó mỉm cười nhận lấy, lễ phép cảm ơn.

Sau khi cắn một miếng thịt, cô thỏa mãn nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên tự hỏi liệu Ngôn Dịch Thừa có khó chịu với những thứ này không, có chút lo lắng nhìn về phía anh.

Đầu tiên chỉ thấy anh nhìn quanh bàn, sau đó hơi cúi người ghé vào lỗ tai cô: “Giúp anh nướng một xiên đi.”

Cô cười gật đầu, ngoan ngoãn chọn một xiên thịt dê đặt lên vỉ nướng: “Muốn ăn cay không?”

Ngôn Dịch Thừa lắc đầu, Quý Hiểu Dư thấy vậy liền phết nước sốt khác.

Không khí xung quanh rất hài hòa, vì mối quan hệ giữa hai người nên chương trình chính rất vui vẻ. Mọi người một bên nước thịt, một bên hát hò vui vẻ, thỉnh thoảng còn có người nhảy múa khiến mọi người tràn ngập tiếng cười.

Mặc dù trong công ty vẻ mặt Ngôn Dịch Thừa luôn lạnh nhạt nhưng lúc này sự xa cách trêи người anh đã giảm đi rất nhiều, hiển nhiên mọi người sẽ không kiêng kỵ quá mức, ở chung với Ngôn tổng hòa ái không phải ngày nào cũng có, vì vậy đương nhiên phải trân trọng.

Nhưng anh lại không thích hoàn cảnh quá ồn ào nên một mình đi đến ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quý Hiểu Dư theo mọi người vui vẻ hát mấy bài, sau khi thấy một vài món ăn sắp nướng chín, đặt chúng lên đĩa. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô đi về phía ann.

“Sao anh không lên hát mấy bài?” Cô cúi người, nhìn anh cười tủm tỉm, trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ Ngôn tổng thật sự không biết hát sao?”

Ngôn Dịch Thừa hơi mở mắt ra, liền thấy cô cười rạng rỡ, không khỏi duỗi tay bóp mũi cô: “Anh lên hát, em bằng lòng sao?”

Anh hừ hừ, liếc cô một cái: “Trước kia anh là thành viên của một ban nhạc sân trường.” Ban nhạc sân trường, thật sao!

Quý Hiểu Dư hơi ngạc nhuên, cô thật sự không ngờ anh lại là thành viên của một ban nhạc, thậm chí còn không có cách tưởng tượng đến cảnh đó.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Ngôn Dịch Thừa cắn một miếng rau dưa trêи tay cô, ưu nhã ăn: “Nghĩ gì vậy?”

Cử chỉ này quá mức thân mật, Quý Hiểu Dư lén nhìn đám người, sau đó tìm một cái ghế ngồi xuống, ghé sát vào người anh, mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

“Anh thật sự là người hát sao?” Đi đâu tìm được soái ca sân trường như vậy, bạn trai cô cũng quá ưu tú rồi, thật sự không tìm được bất kỳ nhược điểm gì.

“Cho nên, anh lên hát, em bằng lòng sao?” Anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, tức giận nhìn cô một cái.

Quý Hiểu Dư vội vàng lắc đầu, một mặt đặc biệt như vậy của Ngôn Dịch Thừa, cô mới không muốn để người khác nhìn thấy, chỉ có thể để một mình cô nhìn!

“Có cơ hội sẽ hát cho em nghe.” Đôi mắt của bạn gái quá sáng ngời, vẻ mặt Ngôn tổng luôn bình tĩnh nhưng giờ lại không còn bình tĩnh lắm, ho nhẹ một tiếng, hứa hẹn nói.

Quý Hiểu Dư cười vui vẻ: “Đây là lời anh nói!”

“Hiểu Dư! Lại đây chơi nói thật hay thử thách đi!”

Nghe thấy có người gọi, Quý Hiểu Dư nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Ngôn Dịch Thừa: “Anh muốn đi không?” Biết anh không thích náo nhiệt, nếu anh không đi, vậy cô sẽ không ép anh.

Ngôn Dịch Thừa trầm mặc một lúc, liếc mắt nhìn mấy nhân viên cách đó, trong nội tâm ậm ừ nói: “Đi, sao lại không đi.”

Nếu để cô rời xa mí mắt mình, người nào đó không biết lại muốn đánh chủ ý lên cô.

Quý Hiểu Dư ngơ ngác nhìn anh, còn tưởng mình nghe nhầm.

Không lâu sau, mọi người nhìn thấy Quý Hiểu Dư đi về phía họ, Ngôn Dịch Thừa còn đi theo sau, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

“Các người không cảm thấy… Gần đây Ngôn tổng có chút dính Quý Hiểu Dư sao?” Người nào đó theo bản năng buột miệng thốt ra, nhưng không ngờ lại nói ra sự thật.

“Có lẽ Hiểu Dư thấy Ngôn tổng ngồi một mình ở đó rất đáng thương nên mới kéo anh ấy đến đây.”

“Trời ạ, có thể chơi sự thật hay thử thách với Ngôn tổng chính là một cuộc mạo hiểm với bản thân! Tôi nguyện ý khiêu chiến với cuộc mạo hiểm này!”

Tiểu Lỵ yên lặng lắng nghe, không nhịn được cảm thán.

Các người là đám ngu ngốc sao, sao bây giờ vẫn chưa nhìn ra!

“Ngôn tổng… Muốn chơi cùng bọn tôi sao?” Một trong những nhân viên ở đây thấy Ngôn Dịch Thừa bước đến cạnh họ liền ngạc nhiên hỏi.

Ngôn Dịch Thừa liếc mắt nhìn mọi người một cái, rất bình tĩnh gật đầu.

Quý Hiểu Dư được đào tạo bài bản, nở nụ cười rất tự nhiên, kéo Ngôn Dịch Thừa ngồi xuống chéc ghế trống bên cạnh.

“Mọi người cứ thoải mái chơi đi.” Cô cười ôn nhu, cho mọi người một ánh mắt khẳng định.

Đầu tiên mọi người liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười, lần lượt ngồi xuống thành một vòng tròn.

Cách chơi vẫn rất cổ điển, chính là lấy một chai rỗng đặt lên bàn, ai bị miệng chai chỉ vào thì phải trả lời câu hỏi của người quay chai.

Lúc đầu những thử thách đề ra rất bình thường, nhưng càng về sau mọi người càng trở nên hào hứng, lại uống thêm vài ly bia, chơi đến càng ngày càng sung.

Cho đến giờ Quý Hiểu Dư chưa bị chỉ đến, nhìn thấy mọi người bị ngược đãi, từ đầu đến cuối đều cười vô cùng vui vẻ, Ngôn Dịch Thừa ở một bên thấy cô như vậy, khóe môi theo bản năng cong lên mấy độ.

Sau khi nam đồng nghiệp bị chỉ đến bị yêu cầu leo lên cây hát dân ca, anh chàng vui vẻ nhảy xuống, linh hoạt xoay chiếc chai rỗng, ánh mắt mọi người chuyển động theo miệng chai, cuối cùng dừng ở trước mặt Quý Hiểu Dư….

……

Quý Hiểu Dư không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn mọi người.

Dư quang khóe mắt nhìn đến người nào đó đang ung dung ngồi xem kịch vui, cô không nhịn được tự hỏi có phải vừa rồi mình cười đến quá vui vẻ nên báo ứng mới đến nhanh như vậy không……

“Hiểu Dư chọn đi, muốn sự thật hay thử thách!” Đồng nghiệp nữ bên cạnh nhẹ nhàng dùng bả vai đụng vào vai cô một cái, cười nói.

“Vậy… Sự thật đi.” Quý Hiểu Dư do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

Nam đồng nghiệp quay chai mỉm cười, bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau mới vỗ tay: “Vậy thì tôi sẽ hỏi một câu mà đám đàn ông ở đây đang rất tò mò!”

Quý Hiểu Dư ngẩng đầu, đột nhiên có dự đoán anh ta sẽ hỏi loại vấn đề gì.

Chỉ thấy đối phương nhìn mình, hỏi: “Bây giờ em đã có bạn trai chưa?”

Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.