Dọc theo đường đi Quý Hiểu Dư là một phụ lái chu đáo, thỉnh thoảng quan tâm hỏi han xem bạn trai có mệt không, có khát hay đói bụng không. Cả người tràn đầy sức lực, nhưng chỉ trêи đường cao tốc.
Khi đoàn xe chạy lên đường núi, giá trị chiến đấu của người nào đó lập tức trở về con số không…..
Ngôn Dịch Thừa một bên lái xe, một bên dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên cạnh, duỗi tay cầm lấy tay cô: “Em không sao chứ?”
Sắc mặt Quý Hiểu Dư có chút tái xanh, hơi mở mắt, nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
“…” Nhìn đến dáng vẻ này của cô, Ngôn Dịch Thừa cũng không biết phải nói gì với cô, vừa rồi còn hoạt bát như vậy, sao vừa lên đường núi đã say xe…
Anh thở dài, vươn tay ấn chức năng quay số trêи xe, nghe đầu dây bên nhấc máy, anh nhàn nhạt nói: “Đến trạm nghỉ phía trước thì dừng lại, để mọi người nghỉ ngơi.” Anh sợ nếu tiếp tục đi, Quý Hiểu Dư thật sự sẽ không chịu được.
Tổng giám đốc đã lên tiếng, không có lý do gì không nghỉ ngơi, vì vậy mọi người lái xe đến trạm nghỉ, vừa vặn xuống xe để hít thở không khí.
Ngôn Dịch Thừa cởi dây an toàn, vươn tay giúp cô lau mồ hôi trêи trán, sau đó xuống xe đi sang ghế lái phụ, mở cửa ra đưa cho cô một chai nước.
Quý Hiểu Dư xấu hổ muốn chết, thút thít hai lần, sau đó ngoan ngoãn uống vài ngụm nước, đôi mắt tan rã nhìn anh.
Cô không ngờ mình lại yếu đuối như vậy…
“Có muốn xuống xe đi bộ một chút không, ở trêи xe có buồn không?” Ngôn Dịch Thừa hơi ngồi xổm, nhẹ giọng hỏi rồi giúp cô cởi dây an toàn.
Quý Hiểu Dư nhìn ra bên ngoài xe, thấy mọi người đã giải tán, nghiêng đầu nghĩ nghĩ sau đó gật đầu.
Ngôn Dịch Thừa cúi người nhẹ nhàng đỡ cô xuống xe, không nhịn được cúi đầu cười khẽ bên tai cô: “Vừa rồi ở trêи xe hoạt bát như vậy sao bây giờ nhìn như sắp không được.”
Mặt Quý Hiểu Dư hơi hồng, tức giận nhìn anh một cái: “Anh đừng nói nữa…”
Cô nên nhắm mắt ngay sau khi lên xe, ngủ một giấc đến chết, mới không quản anh có đói không.
Lòng tốt nhưng không được đáp lại!
Thấy cô thực sự không thoải mái, Ngôn Dịch Thừa cũng không quấy rầy cô nữa, dẫn cô đến một chỗ trống không có ai, để cô ngồi xuống ghế, sau đó cởi áo khoác trêи người ra, khoác lên người cô.
Sau khi xuống xe, đầu óc Quý Hiểu Dư không còn choáng váng, cảm giác khó chịu cũng giảm đi rất nhiều. Cô nhẹ nhàng kéo tay anh, để anh ngồi xuống bên cạnh.
Ngôn Dịch Thừa hơi ôm cô vào lòng, sợ gió trêи núi quá lạnh, thổi một lúc cô sẽ bị cảm, vì vậy thấp giọng nói: “Bên ngoài lạnh, ngồi một lúc rồi chúng ta về xe, được không?”
Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô bị ốm một lần nữa.
Cô cười gật đầu: “Em không yếu ớt như vậy.” Hơn nữa cô cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian lúc này.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, vui vẻ đung đưa chân, trêи mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Thấy cô an tĩnh như vậy, nhất thời Ngôn Dịch Thừa nhìn đến có chút thất thần, một lúc sau mới mở miệng: “Sau này chúng ta có con, anh sẽ thường xuyên đưa em và con đi du lịch.”
Quý Hiểu Dư ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, khuôn mặt mất tự nhiên mà ửng hồng.
Sao… Đột nhiên nói đến con cái…
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Ngôn Dịch Thừa cong môi, sờ gáy cô: “Sao vậy, em không muốn có con sao?”
Đương nhiên anh sẽ không ép cô, dù sao anh cũng biết sinh con là một chuyện rất vất vả, nếu cô không muốn thì cũng không sao, nhưng có thể sẽ có chút đáng tiếc.
“Không phải, em muốn!” Quý Hiểu Dư vội vàng nói, sau đó xấu hổ cắn môi: “Chỉ là quá đột ngột, em có chút… không phản ứng kịp…”
Đột nhiên trong đầu nghĩ đến cảnh cô ôm con với Ngôn Dịch Thừa, cảm xúc trong lòng trào dâng.
Cô ngây ngốc cười một chút, sau đó nhìn anh chớp chớp mắt: “Anh muốn sinh con trai hay con gái?”
Ngôn Dịch Thừa thấy cô cười ngây ngô, nhịn không được hôn xuống lông mày: “Đều thích, nhưng càng thích con gái hơn.”
Sinh con gái thật tốt, còn biết làm nũng, sinh con trai khả năng sẽ cướp mất Quý Hiểu Dư của anh.
Ngôn tổng nghiêm túc nghĩ.
Anh thích con gái, Quý Hiểu Dư cong môi, thật ra cô lại cảm thấy sinh con trai không tồi, có gien mạnh như Ngôn tổng, khẳng định sẽ rất đẹp trai.
Nhìn thấy cô đang đắm chìm trong suy nghĩ, Ngôn Dịch Thừa nhân cơ hội cúi đầu hôn cô. Quý Hiểu Dư không ngờ lại đột ngột như vậy, có chút choáng váng, lợi dụng cơ hội này, Ngôn Dịch Thừa vươn đầu lưỡi vào trong, gia tăng nụ hôn này.
Cô theo thói quen ôm eo anh, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.
Phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng gì đó rơi xuống đất, ngay lập tức Quý Hiểu Dư sợ tới mức mở mắt ra nhìn, phát hiện đó là Tiểu Lỵ.
Chỉ thấy dưới chân cô ấy rơi vãi một ít cơm nắm, đôi mắt cô ấy mở to, miệng run rẩy như không biết nên nói gì.
Ngôn Dịch Thừa lại không hoảng sợ chút nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ấy, khẽ nhướng mày, như muốn trách tội cô quấy rầy bọn họ.
“Tiểu… Tiểu Lỵ…” Quý Hiểu Dư hơi bối rối, đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào với cô ấy, nhưng trước khi cô nói thêm lời nào, Tiểu Lỵ đã dùng tốc độ nhanh nhất nhặt hết đồ vật rơi dưới đất của mình lên, chạy trốn.
“Tôi không nhìn thấy gì cả! Thật đấy!”
Nhìn thấy thân ảnh cô dần biến mất, Quý Hiểu Dư không nói nên lời, đành phải nhìn tên đầu sỏ gây tội đang ngồi một bên.
Ngôn Dịch Thừa giống như đạt được mục đích, cười rất vô hại.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247