Một tháng sau.
Ông Trần mặt hầm hực đập bàn nói:” Hàn Thiên Vũ, cậu chờ đó tôi sẽ không dễ dàng cho cậu lấy con gái tôi như vậy đâu.” Rồi đi lên lầu.
Mẹ Trần nhàng nhã uống trà, lắc đầu cười:” Ba con thật là…đánh 10 lần thì thắng 10 lần rồi. Sao lại tức giận? Để mẹ xem ông ấy như thế nào.”
Trần Đường Đường cũng khó hiểu xoay qua nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý cô liền biết ngay anh giở trò. Cô lắc đầu:”Hàn Thiên Vũ, anh cũng thật là mưu mô.”
***
Bà Hàn bước vào phóng nhìn người chồng mình đang nằm gác tay lên trán, hai mắt nhắm lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nan giải.
Bà bước đến ngồi trên giường, nhẹ nhàng lấy bàn tay ông Hàn đang để trên trán xuống.
“Ông làm sao vậy?”
Ông Trần từ từ ngồi dậy, thở dài nói:”Tôi thua rồi.”
“Thua? Không phải ông đã thắng mười ván cờ rồi sao?” Bà Trần không hiểu đã thắng nhiều lần như vậy nhưng mặt chồng bà vẫn không có gì là vui. Bình thường chỉ cần thắng là ông sẽ rất vui vẻ sao.
“Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi là người thắng cuộc nhưng chỉ có người trong cuộc biết mỗi bước cờ của cậu ta đều là nhường tôi. Từ trước đến giờ người thắng tôi chỉ có lão già kia, không ngờ lại xuất hiện tiểu tử này. Tôi thua thật rồi.” Ông Trần buồn rầu nhìn bà Trần nói.
“Thiên Vũ là một con người hoàn hảo lại rất thương con gái chúng ta nên sẽ không làm con bé tổn thương đâu.” Bà Trần nắm tay ông Trần, giọng đầy sự tin tưởng.
Ông Trần thở dài:” Chính vì cậu ta quá hoàn hảo nên tôi mới lo lắng. Bà nghĩ xem một người hoàn hảo như cậu ta sẽ có rất nhiều bông hồng vây quanh. Tôi chỉ sợ nếu một ngày Hàn Thiên Vũ thay lòng đổi dạ, như vậy Đường Đường sẽ bị nhiều tổn thương. Dù sao con bé chỉ mới mười bảy kinh nghiệm trong cuộc sống quá ít ỏi. Còn Hàn Thiên Vũ thì có rất nhiều lựa chọn cho bản thân. Càng nghĩ tôi càng không nỡ gả con gái.”
Bà Trần sao lại không biết sự lo lắng của ông chứ. Có điều nhìn vào ánh mắt của Hàn Thiên Vũ khi nhìn con mình bà lại cảm thấy có chút gì đó hơi quen thuộc. Ánh mắt của cậu ta hình như khá giống một người mà bà đã từng rất yêu.
Bây giờ cảm giác của bà khi nghĩ đến người đó không còn đau nữa. Chắc có lẽ là do người đàn ông trước mặt này đã chữa lành trái tim bà.
Bà Trần dịu dàng nhìn ông Trần:”Ông yên tâm. Tôi thấy Hàn Thiên Vũ sẽ không làm tổn thương con bé đâu. ”
“Sao bà lại chắc chắn như thế?”
“Trực giác của phụ nữ.”
“…Được rồi được rồi. Bà đã lấy trực giác của phụ nữ ra rồi thì tôi biết nói gì bây giờ. Bà đã đồng ý rồi thì tôi cũng không còn ý kiến gì nữa. ” Ông Trần gật đầu, đầu hàng nhìn vợ mình.