” Cấy chip? Khiết Tâm Hoa bà ta dám làm vậy với anh luôn sao??? “
” Chẳng trách anh cư xử kì lạ với em như vậy… “
Cô sôi máu giận dữ, lòng như lửa đốt khi chính tình mẫu tử thiêng liêng mà bản thân luôn tin tưởng lại bị câu chuyện của chồng mình dập tắt tại chỗ.
Phải chăng điều mà cô kì vọng là quá lớn, hiện thực đã đẩy cô vào vòng xoáy thất vọng cực độ.
Hổ dữ không ăn thịt con, có người mẹ nào lại độc ác như bà ta không?
Ngay cả máu mủ của mình cũng chẳng thương tiếc hành đến cực đoan như vậy, cô chợt nhận ra bản thân có một người ba như Diệp Nam Quân là vận may khó ai có được.
Nước mắt trực trào tuôn rơi không ngớt, anh lúng túng ôm lấy vỗ về cô vào lòng mình bối rối.
” Anh mới là người bị hại mà sao em lại khóc? “
” Hức…bà ta phải trả giá…sao lại lỡ lòng nào làm vậy… “
Hắc Minh Hạo trấn an cô suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi nhìn thấy cô ngủ say trong vòng tay to lớn.
Khóe mắt còn ướt đẫm giọt lệ vương lăn tăn xuống bên má.
Giá mà gia đình anh không mang vác gánh nặng của gia tộc quyền thế có lẽ cô cũng sẽ không phải chịu đựng những chuyện phiền lòng đến vậy.
Nói đến cơn bão trong cuộc đời, có mấy ai dám vứt bỏ áo mưa để chạy ra tắm lấy những giọt nước không rõ nguồn gốc tạt thẳng xuống mặt đau rát.
Cô sợ hãi, sợ bản thân bị vứt bỏ, sợ phải đối mặt trước vực thẳm một mình một cõi.
Nằm ngủ yên giấc trong lòng người mình tin tưởng có lẽ là cảm giác duy nhất cô cảm nhận được sự bình yên.
Cho đến khi tỉnh lại thì anh đã ngủ say, cánh tay ấy đặt bên dưới đầu cô êm ru đưa cô vào giấc mộng đẹp.
Thế nhưng, chỉ khi thoát khỏi giấc mộng ấy tiến đến hiện thực, nắm lấy điểm chết mà con người sợ hãi nhất mới có thể thao túng tất cả.
Điều duy nhất cô để lại là nụ hôn nhẹ nhàng trên trán anh, tiếng giày cao gót chạm đất dần tiến xa ra khỏi bệnh viện.
” Khiết Tâm Hoa, trận này tôi chơi với bà. “
Diệp La Manh Hạ lấy hết can đảm tự thân đi gặp mặt trực tiếp, một sống một còn. Trong ngày hôm nay không giải quyết được xong xuôi cô nhất quyết không trở về.
Dù có phải ngã xuống để bà ta dừng lại, cô cũng nguyện rút ra con dao cuối cùng mà mình mang đâm bà ta đến chết.
Dòng máu đỏ ấy lan man trong tâm trí, sự nguyễn rủa, cám dỗ, tất cả đều phân tán ra mọi hướng.
Cái nhìn sắc lạnh của người phụ nữ mang theo dòng máu của người đàn ông mình yêu. Bà ta cong môi trên khóe miệng cười, từ tốn đích thân ra tiếp đón.
” Lần đầu gặp mặt, con dâu của ta. “
” Nói lời trăn trối cuối cùng đi. “
Bàn tay trắng thon chĩa khẩu súng cô thó của chồng đem ra khiêu khích, vừa vang lên tiếng thét thì tứ phía bị chặn đứng bởi những gã to xác.
Khiết Tâm Hoa ra lệnh toàn bộ rút lui tiến vào bên trong, còn mình thì cười phá lên thích thú.
” Gì thế này, có con dâu thú vị vậy sao Minh Hạo không giới thiệu cho ta sớm hơn chứ? “
” Câm miệng! “
Cô gằn giọng giận dữ, chưa bao giờ cô gặp phải hạng người điên như này.
Bà ta không chút sợ hãi tiến đến sát cạnh, bàn tay chạm lấy khẩu súng cười nhạt.
” Nào, đồ chơi nguy hiểm không hợp với con dâu ngoan hiền của ta đâu. “
” Bỏ cái bàn tay dơ bẩn đấy của bà ra!! “
Khẩu súng chỉ là món đồ che mắt bà ta để cô dễ bề hành động. Một tay giữ chặt súng một tay rút con dao ra từ thắt lưng chém qua cánh tay còn đặt trên súng.