“Mỗi ngày đều ăn cơm đúng giờ, quy luật làm việc và nghỉ ngơi giống như một bà lão.” Ninh Yên Nhiên nhỏ giọng giải thích.
Giang Đông cười, “Cho nên, cũng không phủ nhận xưng hô “bạn gái của anh” nữa đúng không?”
Ninh Yên Nhiên bị lọt hố cảm thấy mình quả thật là một con thỏ ngu ngốc.
Không thể trách bản thân không cố gắng, chỉ trách thợ săn quá giảo hoạt.
Ninh Yên Nhiên bị cánh
tay anh nâng vững vàng, đầu tựa vào xương quai xanh, hai cái tay giống
như dây leo quấn lấy cổ anh, cho dù ngẩng đầu cũng chỉ có thể thấy được
mỗi cái cằm.
Cô cọ cọ vào ngực anh, khẽ thì thầm, “Không khác bao nhiêu đâu.”
Giang Đông rất coi trọng phương diện danh phận, tuyệt đối không bỏ qua cho
câu trả lời lập lờ nước đôi này, nhất định phải ép cô nói ra một đáp án
anh hài lòng, “Không khác lắm là có ý gì? Cái gì gọi là không khác lắm?
Có phải là bạn gái của anh hay không?”
“Phải phải phải.” Ninh Yên Nhiên dùng đầu đụng cạch cạch vào ngực anh, giống như một cô
vợ nhỏ bị “không trâu bắt chó đi cày” vậy, vẻ mặt ghét bỏ, “Là bạn gái
của anh, được chưa?”
“Em không muốn?” Giang Đông nhăn mày, hiển nhiên không nghĩ đến đáp án này.
Giống như anh cũng không nghĩ ra, tại sao ngay từ đầu Ninh Yên Nhiên không muốn nhận anh.
“Không phải là không muốn.” Ninh Yên Nhiên từ trong ngực anh nhảy xuống, cọ cọ đôi chân ngứa ngáy, nghiêm túc nhìn anh, “Em chỉ đơn giản là muốn biết, lời hứa quan trọng hay em quan trọng hơn?”
Cô ngước mặt, tha thiết mong chờ nhìn anh chằm chằm, đã dự đoán được đáp án cuối cùng.
Giang Đông thở dài, xoa xoa tóc của cô, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Ninh Yên Nhiên đá hòn sỏi nhỏ dưới lòng bàn chân, nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu
như đứng trước mặt anh là hai người, một là người anh thích từ lúc mười
mấy tuổi, người mà anh hứa sẽ quay về cưới cô ấy, người còn lại là người anh thích khi trưởng thành, là loại đặc biệt đặc biệt thích đó, anh sẽ
chọn ai?”
Cô mím môi, mắt lấp lánh, tràn đầy mong đợi, lại có chút khẩn trương khó nói.
Giang Đông bị cô chọc giận đến tức cười, “Nhìn anh giống như đàn ông một chân hai thuyền sao? Còn muốn chọn một trong hai?”
Anh xuỳ cười một tiếng, lại nói, “‘Đặc biệt đặc biệt thích?’ Anh đã nói đặc biệt đặc biệt thích em lúc nào? Hả?”
Anh véo mũi cô, còn gõ trán cô một cái, cười mắng, “Không biết xấu hổ!”
“Anh phải lĩnh hội tư tưởng trung tâm
một chút!” Ninh Yên Nhiên giậm chân, siết chặt ngón tay anh, theo anh đi về phía trước, “Rốt cuộc anh chọn ai?”
Giang Đông mở cửa xe, đem cô nhét vào ghế phụ, “Cả ngày không biết nghĩ ngợi lung tung những thứ gì.”
Ninh Yên Nhiên trực tiếp trèo lên trên người anh, kéo cổ áo anh, bộ dáng hung dữ có thể hù người ta, “Mau trả lời em!”
Rơi vào đường cùng, Giang Đông hít một hơi thật sâu khí lạnh.
Xin hỏi, Ninh Yên Nhiên tiểu thư rốt cuộc có biết ngồi trên người một người đàn ông có ý nghĩa gì hay không?
Giang đội trưởng tiếp nhận giày vò khó khăn nhắm chặt mắt lại.
“Chọn em.”
Anh nhìn cô thật sâu, đưa ra đáp án khẳng định.
“Cả hai đều là em.” Ninh Yên Nhiên nằm sấp trên ngực anh, chớp chớp mắt tiếp tục hỏi, “Anh chọn em của lúc nào?”
Cô thật xinh đẹp, Giang Đông có một suy nghĩ không đúng lúc.
Lông mi dài, rũ xuống giống như cánh bướm.
“Em đang nói chuyện với anh đó.” Ninh Yên Nhiên vừa mới nổi giận xong lại
mói giọng mềm nhũn, âm cuối kéo dài giống như làm nũng, ngón tay mảnh
khảnh mân mê nút trên cùng của cổ áo, có chút vui vẻ.
“Giang Đông năm 12 tuổi thích Ninh Yên Nhiên 6 tuổi, Giang Đông 18 tuổi thích
Ninh Yên Nhiên 12 tuổi, Giang Đông 30 tuổi thích Ninh Yên Nhiên 24 tuổi, Giang Đông 70 tuổi thích Ninh Yên Nhiên 64 tuổi, Giang Đông 100 tuổi
cũng sẽ thích Ninh Yên Nhiên 94 tuổi.”
Em nhất định phải nhớ rõ, bất kể là lúc trẻ người non dạ hay từ từ già đi, đều phải cùng nhau.
“Anh vĩnh viễn chỉ thích em.”
Lúc vui vẻ, lúc ngây thơ, khi mỉm cười, hay rơi lệ.
Hoặc là giống như hiện tại, nắm chặt cổ áo không chịu buông.
Giang Đông hơi cúi đầu, dịu dàng khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.
“Mỗi một dáng vẻ anh đều thích.”
Em vĩnh viễn vẫn là cô gái nhỏ của anh.
Ninh Yên Nhiên nhăn mũi, “Cho nên, người Giang Đông của năm 30 tuổi thích là em?”
Giang Đông gật đầu, “Đương nhiên, anh cũng không phải là kiểu yêu trẻ con.
“Nhưng trước kia anh nhắc với em rất nhiều về mối tình đầu…” Cô lung lay cẳng chân, mê man nhìn anh, “Tại sao vậy?”
“Ngay từ đầu là muốn cho em biết khó mà lui, nhưng mà em không bỏ cuộc.” Lúc
Giang Đông nói tiếp, lại không nhịn được vui mừng, cúi đầu hôn hôn cái
trán của cô, “Thật cảm ơn vì em đã không bỏ cuộc.”
Ninh Yên Nhiên mím môi cười, mặt mày cong cong.
“Sau đó, cũng chỉ là đơn thuần muốn trêu em, xem em lúc nào mới có thể nói thật.”
“Không phải em không muốn nói thật,” Cô suy nghĩ, nằm trên vòm ngực ấm áp của
anh, hoá thành viên kẹo bông mềm mại không xương, “Em chỉ sợ anh ở bên
em chỉ là kết quả của mối tình đầu.”
Mọi người đều nói, mối tình đầu vĩnh viễn không có cách nào đi đến cuối cùng.
Mỗi người đều nói với cô như vậy.
Thời cao trung và đại học, người tỏ tình với cô nhiều như vậy, cô cũng không chịu tiếp nhận bất cứ ai, ai cũng không thể hiểu tâm tư của cô.
“Em hy vọng, em và anh bên nhau, chỉ bởi vì anh thích em, chứ không phải vì cái gì mà bạch nguyệt quang, hoặc là chỉ vì một lời hứa với em, anh có
hiểu không?”
Giang Đông yên lặng nhìn cô chăm chú một lát, nghe hiểu ý của cô.
“Anh hiểu.”
Anh tạm dừng hai giây, khoé miệng chậm rãi cong lên, “Nhưng cho tới bây
giờ, anh không bỏ xuống được không phải là lời hứa hẹn, mà là em.”
“Nguyên tắc rất quan trọng, lời hứa cũng rất quan trọng, lùi một vạn bước mà
nói, nếu như người mà anh thích lúc trước thực sự là một người khác…”
Nhìn biểu tình khẩn trương của cô, Giang Đông có ý xấu trong mắt cười một tiếng, cố ý ngưng lại.
“… người anh chọn cuối cùng, nhất định cũng là em.”
“Chính là cô nhóc xấu tính lòng dạ hiểm độc không quan tâm gì cả, cứ như vậy phá hoại nguyên tắc và hứa hẹn của anh.”
Sống lưng căng cứng của Giang Đông chậm rãi thả lỏng, ôm mỹ nhân thơm thơm mềm mại trong lòng, giống như thở dài, nói…
“Nhiên Nhiên, anh không bỏ xuống được, là em.”
Không khí trong xe yên lặng khoảng mười phút.
Ninh Yên Nhiên khụt khịt mũi, nắm chặt cổ áo của anh, có chút không dám nhìn anh.
“Hơn nữa, ai nói là hai chọn một?” Anh vô tình chế giễu cô, “Ngay cả anh thầm mến em mấy lần cũng không biết, thật kém cỏi!”
Anh nắm lấy bàn tay Ninh Yên Nhiên bóp hai cái, rồi đặt lên bả vai cô, “Anh hy vọng em nhớ kỹ, lúc em hoàn toàn không biết, anh trước sau đã yêu em ba lần.”
“Nếu như em không thừa nhận, anh sẽ yêu em lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu.”
Anh nhìn cô thật sâu, giống như là muốn nhìn vào trong nội tâm của cô, “Bất luận em tên là gì, người ở đâu, biến thành dáng vẻ như thế nào, trái
tim anh đều nói với anh, đây là người anh yêu.”
Đây là người mà anh, vừa nhìn thấy đã yêu.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực, bóng đêm dày đặc, nơi xa xôi có đèn
đường lờ mờ sáng lên, anh ôm châu báu mất mà lại tìm được, thở dài hạnh
phúc.
Ninh Yên Nhiên mơ mơ hồ hồ nằm sấp trong ngực anh, giống một con mèo ngủ gật, trên lưng còn có người vuốt nhẹ, cằm cũng
được gãi gãi, thoải mái muốn chết, thiếu chút nữa là ngủ luôn rồi.
Trong xe dù sao cũng không phải chỗ tốt, Giang Đông dùng tay chải tóc cho cô, thành công làm cho tóc của cô loạn thêm một chút.
Bây giờ đã là hai người, Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không kịp suy nghĩ về
kiểu tóc của mình, cô vẫn còn một vấn đề quan trọng khác.
“Trước đây anh chưa bao giờ gọi em như vậy.”
Lúc nghe anh gọi “Nhiên Nhiên”, cô có chút không quen.
Tâm tình ngại ngùng bất ngờ ùa tới không kịp đề phòng, Ninh Yên Nhiên cắn
môi, ánh mắt long lanh nước liếc anh một cái lại một cái, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt Giang Đông dường như tràn đầy dịu dàng, cùng với hình tượng bình thường giống như hai người khác nhau.
“Em hy vọng anh gọi là gì?” Nguyệt Nha Nhi?” Anh uốn lưỡi mang theo âm cuối rất nặng, cố ý trêu đùa, lời nói vừa bộc lộ tình cảm vừa trêu tức.
“Em đổi tên!”
“Cho nên gọi là Nhiên Nhiên đi.” Anh đương nhiên nói, “Anh là bạn trai, gọi như thế có vấn đề gì?”
Ninh Yên Nhiên phồng quai hàm, ừm ừm một tiếng đáp lại, nhanh nhẹn gật đầu, “Không có vấn đề.”
Giang Đông hai mắt nhìn cô, bỗng nhiên cười, từ băng ghế phía sau lấy ra một
tập văn kiện, đem một xấp văn kiện thật dày đặt vào tay cô, sau đó giữ
tay người trong ngực, giục cô mở ra.
“Cái gì vậy?” Ninh Yên Nhiên ánh mắt nghi ngờ.
“Lập quy củ.” Giang Đông bình tĩnh nói, không cảm thấy có gì không đúng,
“Làm người của anh, nhất định phải nghe lời, em có làm được không?”
“Nếu không nghe lời thì sao?”
“Không nghe lời? Rất đơn giản.” Giang Đồng hạ thấp giọng nói, cố gắng tạo tạo
nên một bầu không khí âm âm u u, tiến sát bên tai cô, kề tai nói nhỏ:
“Không nghe lời thì đánh một trận, còn không cho ăn cơm!”
Ninh Yên Nhiên mở to đôi mắt, không sợ chút nào.
Nhất là khi anh doạ người không hề thuần thục, giống như ngày bé thường nghe người lớn doạ “Không nghe lời sẽ bảo chú cảnh sát bắt đi” vậy, không hề để tâm.
“Ồ, vẫn nên cùng anh vào phòng tối vậy.” Chú cảnh sát lương thiện nhẹ giọng nhắc nhở.
Ninh Yên Nhiên lập tức run rẩy cả người.
“Tại sao phải ở cùng một phòng với? Em không thể yêu cầu ở riêng một phòng sao?”
Giang Đông cười lạnh một tiếng, “Phạm sai lầm còn muốn ở riêng một phòng? Đừng có mơ!”
Anh hừ một tiếng, tiếp tục nói, “Xem nhanh lên, còn chậm rì rì nữa là anh mang em đi phòng tối ngay bây giờ đấy.”
Ninh Yên Nhiên tức giận trừng mắt, “Anh mà còn như vậy sẽ ko có vợ đâu!”
“Vợ anh ở trên chân anh đây này, xem nhanh đi.” Anh bắt lấy cái gáy của cô, theo sống lưng nhéo nhéo, cuối cùng xoa xoa bả vai, “Xem đi, xem được
cái gì rồi?”
Bắp thịt trên lưng được xoa bóp đúng lực
đạo, Ninh Yên Nhiên lười biếng ngáp một cái, lật ra tờ thứ nhất, âm
thanh mềm mại, “Sao lại dày như vậy?”
“Anh tính tình lớn, nhiều quy củ, có sợ không?”
Ninh Yên Nhiên nghiêm túc lắc đầu, đáy mắt trong trẻo tràn ngập cố chấp, “Không sợ.”
Giang Đông cười, “Sợ cũng không làm gì được, đều là những điều khoản của vá vương, không thể thay đổi.”
Chính là lòng dạ sắt đá như thế đấy!
“Sau này theo anh, chuyện thứ nhất chính là không được bỏ bữa, được hay không?”
Giang đội trưởng cứng rắn không cho phép từ chối, kéo tay cô in một cái dấu tay.
“Ấn dấu vân tay, em lập tức là người của anh.” Giang Đông ép mua ép bán nắm lấy tay cô miết nhẹ hai cái trong lòng bàn tay, nâng cằm lên, ra hiệu
cho cô nhìn xuống.
Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không rõ, người ta ký hợp đồng là ký tên trên giấy, anh ấn dấu tay sao lại cứ ấn lên ngực vậy?
Cô nghĩ sao thì hỏi vậy.
Giang Đông nghẹn cười, ôm lấy cánh tay của cô hơi siết lại, trong mắt đều là ấm áp không hề che giấu.
“Bởi vì hợp đồng là nói bừa.” Anh nói lời thật lòng, ở đầu ngón tay cô khẽ cắn một cái, “Chỉ có người mới là thật.”
Người đàn ông này ở trước mặt cô, vào lúc đè tay cô ấn xuống dấu tay, đã cho cô toàn quyền sở hữu.
Ép mua ép bán chính là bá đạo như vậy, giá cũng không nói, nói xong thì cho luôn, không cho phép từ chối.
Mà cô cũng là của anh.