Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 35: Thời kỳ trưởng thành


Ninh Yên Nhiên giọng nói vô cùng chắc chắn, thậm chí còn
tiến lại gần chỉ còn cách khoảng 0,1 cm, biểu hiện mình có thể thực hiện quyết tâm chỉ sau một giây.

Giang Đông lạnh mặt, hít sâu một hơi, nhắm mắt ngủ.

Không phải chỉ là cùng ngủ trên giường vài tiếng đồng hồ thôi sao? Đối với
tâm trí vững như bàn thạch Giang đội trưởng mà nói, cũng chẳng có chuyện gì!

Lòng dạ sắt đá! Ý chí sắt đá! Tăng sư nhập định! Định hải thần châm!

Liên tiếp 4 câu thần chú lướt qua trong lòng Giang đội trưởng, khiến tư thế ngủ của anh càng thêm nghiêm trang chỉnh tề.

Ninh Yên Nhiên “phụt” một tiếng bật cười, ở trên bả vai căng cứng của anh
đâm một cái, “Thả lỏng, ngủ đi, nếu không em thật sự sẽ hôn anh.”

Mắt Giang Đông cũng không mở, lấy tay cô đặt lại trên giường, quy quy củ củ duy trì khoảng cách 10cm với cô, không nhúc nhích.

Người nằm bên cạnh khiến mình an tâm, Ninh Yên Nhiên cảm thấy buồn ngủ, khép mi mắt lại. ôm cánh tay anh liền ngủ.

Sau khi chờ cô ngủ say, Giang Đông mở mắt trong bóng tối, yên lặng thở dài.

Sáu giờ sáng hôm sau, Ninh Yên Nhiên đúng giờ mở mắt ra, nhìn thấy Giang
Đông lăn qua lăn lại một đêm, hiện tại đang ngủ rất yên ổn.

Ninh Yên Nhiên chống đầu, trong ánh nắng sớm mai lẳng lặng ngắm anh.

Đường nét trên mặt nghiêng của người đàn ông khắc sâu rõ ràng, cho dù là đang yên tĩnh ngủ say môi cũng vẫn mím chặt, lộ ra cảm giác không giận tự
nghiêm, rất áp bức. Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi con ngươi đen láy sắc
nhọn bị giấu đi, ai cũng không thể nhìn thấu.

Nếu như, anh có thể chỉ nhìn một mình cô thì tốt rồi

Đầu ngón tay Ninh Yên Nhiên nhẹ nhàng sờ vào cằm anh, lại ở trên môi anh ma sát một chút, vừa chạm vào lập tức rời đi ngay.

Nếu như, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ còn lại một mình Ninh Yên Nhiên thì tốt rồi.

Cô mặc quần áo xuống giường, mang theo ví tiền đi mua đồ ăn sáng.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Giang Đông nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, trong mắt là ánh sáng trong vắt.

Gần bệnh viện thật sự không có gì ăn ngon, Ninh Yên Nhiên miễn cưỡng mua
một phần bánh bao mang về, trên đường còn đang lạch cạch gõ chữ.

“Mình cảm thấy có chút quá đáng.”

“Anh ấy vì chăm sóc mình mà thâm đen cả mắt.”

“Có phải mình đã bắt nạt người ta không?”

Bạn tốt dậy sớm duy nhất Lâm Kiều An gửi lại tin nhắn biểu cảm “nhìn ra manh mối”, hỏi cô, “Cho nên cậu muốn thẳng thắn không?”

Nghĩ đến nếu mình thẳng thắn thừa nhận thân phận ước hẹn ban đầu, Ninh Yên Nhiên cảm thấy không cam lòng.

“Mình thấy không cam lòng, mình nhận ra anh ấy rất sớm, nhưng anh ấy thì không.”

“Hơn nữa, nếu mình dựa vào thân phận mối tình đầu để ở bên anh ấy, mình cảm thấy hai bọn mình sớm muộn gì cũng thành thôi.”

Bạch nguyệt quang của đàn ông, tuyệt đối là điều đáng tin cậy nhất.

Được khoác thêm một vỏ bọc tình đầu đẹp đẽ, lại được tô vẽ bởi ký ức, đương
nhiên không thể giống với một người sinh động có thể khóc cười.

Con người có thể ngớ ngẩn, phạm sai lầm, gây chuyện, nhưng ký ức thì không.

Đây là lý do tại sao có rất ít mối tình đầu có thể đi đến cuối cùng.

Ninh Yên Nhiên sờ sờ mặt mình, cảm thấy gần đây đã thở dài quá nhiều, rất có thể sẽ sớm kết thúc thời kỳ trưởng thành.

Không sai, thời kỳ trưởng thành của Ninh Yên Nhiên chính là dài dằng dặc như thế đấy.

Lâm Kiều An lại gửi qua một cái icon sờ sờ đầu chó, đang định dùng thân
phận cẩu độc thân của mình thực hiện chủ nghĩa nhân đạo an ủi bạn tốt.

Lúc Ninh Yên Nhiên trở lại phòng bệnh, Giang Đông đã dọn dẹp xong giường, ngồi trên ghế uống nước nóng chờ cô.

Hai người yên lặng ăn xong bữa sáng, thời gian vừa đến sáu giờ rưỡi, Giang Đông chuẩn bị lái xe đưa cô về.

Tay anh lớn hơn tay cô ít nhất là gấp hai lần, ngón tay nắm chặt tay lái
khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, đầu ngón tay căng đến trắng bệch.

Ninh Yên Nhiên thực sự
không phải là người có thể yên tĩnh quá 10 phút, dọc trên đường đi nhìn
ngó xung quanh, nhích tới nhích lui, không có lúc nào ngồi yên.

Giang Đông cũng không nhìn cô, tập trung lái xe, góc nghiêng khuôn mặt nghiêm nghị mê người.

“Này!”

“Giang đội trưởng.”

“Nhìn em nhìn em, Giang đại ca!”

“Giang tiên sinh, đồng chí Giang, lão Giang!”

Phía trước chính là đèn đỏ, Giang Đông vững vàng ngừng xe lại, bình tĩnh quay đầu nhìn cô, “Làm gì?”

Ninh Yên Nhiên bắt đầu cáo trạng: “ Anh không chịu nhìn em!”

“Tôi đang nhìn đường.” Giang Đông thở dài nói.

Đúng vậy, anh nói rất có đạo lý, không thể phản bác.

Một khi phản bác, thì cô giống như không tuân thủ luật giao thông vậy.

Ninh Yên Nhiên “Ồ” một tiếng, làm như không có chuyện gì tự động bỏ qua vấn đề này, miệng giật giật, “À, anh ăn no chưa?”

Giang Đông có chút bất đắc dĩ, “Em gọi tôi nửa ngày, chỉ để hỏi chuyện này?”

“Cái này gọi là sáng tạo cuộc sống ấm áp.” Ninh Yên Nhiên nhỏ giọng giải thích, “Nhưng chủ yếu là em cảm thấy anh chưa ăn no.”

Sức ăn của một số người chỉ thật sự lớn trong thời kỳ trưởng thành, mỗi
người cũng không giống nhau, nhất là đồng chí Giang đang ngồi ở ghế lái
kia, dường như được sinh ra là để giải quyết vấn đề lương thực, sức ăn
theo tuổi tác chỉ có tăng chứ không giảm, không cần cố gắng cũng có thể
gặm sạch sẽ một con trâu.

Nghĩ lại năm đó chỉ cần ba bát cơm là có thể khiến anh vui vẻ cả ngày, Ninh Yên Nhiên vô cùng hoài niệm.

Giang Đông yên lặng tròn ba giây đồng hồ, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Thực ra, anh cũng không phải là người đàn ông chỉ cần hai cái bánh bao đơn giản là có thể no bụng.

Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, đèn đỏ còn lại 20 giây.

Hôm nay cô không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng càng ngọt ngào
hơn, cô soi gương chiếu hậu nhấp môi một chút, sắc môi càng thêm hồng
hào tự nhiên, sau đó hơi nghiêng người hướng về chỗ ngồi phía sau tài
xế.

Trong xe không rộng lắm, Giang Đông vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mặt của cô.

Hai người dựa vào rất gần, hô hấp dường như ở cùng một chỗ, Ninh Yên Nhiên
có thể nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, hòa quyện với
một chút mùi cỏ xanh lưu lại, làm cho đầu óc cô nháy mắt trống rỗng.

Giang Đông nheo mắt, nhìn chăm chú vào cặp mắt trắng đen rõ ràng, long lanh
như pha lê kia, hàm răng nghiến chặt, sắc mặt căng thẳng.

“Làm gì vậy?” Anh cố gắng bỏ qua dòng điện đột nhiên xuất hiện chạy dọc sống lưng, âm thanh cứng nhắc, thấp giọng hỏi.

Ninh Yên Nhiên nháy mắt, lông mi chậm rãi rũ xuống, khóe miệng kéo lên một
nụ cười ngọt ngào, giống như không hề phát hiện anh đang vô cùng khẩn
trương.

Cô thì thầm gọi tên của anh, hai chữ đơn giản
trên đầu lưỡi triền miên cực điểm, lại nhẹ nhàng dính trên tai anh. Ngón cái và ngón giữa tay anh miết nhẹ, ánh mắt khẽ xao động.

“Vì sao hôm qua anh lại lo lắng như vậy?” Cô nghiêng đầu, không nhìn thẳng
vào mắt anh, ngón tay chỉ vào ngực anh, nhẹ giọng, “Nói thật.”

Cảm nhận được cô đang tới gần, Giang Đông lui về sau hai tấc, bàn tay trái
đặt ở tay lái đột nhiên siết lại, thấp giọng chậm rãi nói, “Em ngã bệnh
trước mặt tôi, ngay trong nhà tôi, tôi phải có trách nhiệm.”

Trong không gian nhỏ hẹp, Ninh Yên Nhiên dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của anh, nhưng trong thoáng chốc lại cảm thấy đây chỉ là
ảo giác.

“Hôm qua em khóc…” Anh bắt đầu ra mồ hôi, hai
tay siết quá chặt, âm thanh cũng không tự chủ được nhẹ đi, hơi thở xa lạ phun lên ngực anh, khiến anh khó mà tiếp tục nói chuyện.

“Hả? Anh nói gì?”

Ngón tay Ninh Yên Nhiên trượt đến ngực anh, cảm giác được da thịt căng chặt
của anh, cái cổ trắng như tuyết cúi xuống cực kỳ ưu nhã giống như thiên
nga.

Cô cảm giác mình dường như tiến vào một vùng đất
không trọng lực, không cảm giác được chút trọng lượng nào, màng nhĩ kích động, có thể nghe rõ ràng từng chữ anh nói, nhưng lại không thể hiểu
được, chỉ có thể trả lời theo bản năng.

Nhiệt độ trong
xe tăng cao, Giang Đông nhắm chặt hai mắt, ép buộc mình quay đầu đi
không nhìn cô nữa, dùng hành động cự tuyệt sự hấp dẫn vô cùng lớn lúc
này.

“Em vẫn khóc… còn ở trước mặt tôi…” Cô càng lúc
càng tới gần, hơi thở của anh càng bất ổn, hai cánh tay căng chặt giống
dây cung, gần như chỉ một chút nữa là có thể tháo luôn tay lái xuống.

Hai người đều không chú ý đến thời gian, đèn xanh sáng lên.

Xe dừng phía sau không kiên nhẫn ấn còi, Giang Đông lập tức giống như vừa
từ trong không khí thoát ra, vô thức mắng một tiếng, thở hổn hển một
hơi, sau đó mặt không đổi sắc lái xe đi tiếp.

Tay Ninh Yên Nhiên lúc nãy vừa trượt trên tóc anh, sau khi phục hồi tinh thần liền thu về thật nhanh, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.

Giang Đông không dám nhìn cô, cô lại tự mình chột dạ, cố gắng giải thích, “Anh, tóc anh dính cái gì kìa.”

Người đàn ông đang lái xe bình tĩnh gật đầu một cái, không chất vấn câu trả lời đầy sơ hở này của cô.

Ninh Yên Nhiên vặn xoắn ngón tay, thành thật trở lại chỗ ngồi, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, giống như một cô búp bê sinh động.

Giang Đông liếm môi, chỗ tai bị cô chạm vào có chút nóng lên, đầu ngón tay cô ở trên người anh lưu lại nhiệt độ rất lâu không tan đi, khiến cả người
anh có chút không được tự nhiên.

Trong cơn gió lạnh đang gào thét, anh hạ cửa sổ xe xuống, dựa vào gió lạnh bên ngoài thổi tan
đi nhiệt độ trên mặt, mới có thể bình thường trở lại.

Ninh Yên Nhiên bị đuổi về nhà đứng ở trên ban công, nhìn thấy chiếc xe gấp rút chạy đi, lắc đầu.

Năng lực tự chủ của Giang đội trưởng quả nhiên không giống người bình thường, thật sự là một chính nhân quân tử.

Mà chính nhân quân tử Giang đội trưởng không hề có cảm giác gì, mang hai
quầng thâm trên mắt đi làm, cả một đường bị mọi người trêu chọc.

Lão Từ lớn tiếng cười nhạo anh, “Giang đội trưởng, tối qua làm gì vậy? Nhìn kiểu này, chắc cả đêm không ngủ nhỉ?”

Giang Đông trực tiếp lấy bánh bao trên tay anh ta nhét vào miệng, mặt lạnh vô tình, “Ăn bánh bao của anh đi!”

Giang đội trưởng ngây thơ cho rằng chuyện này cứ như vậy sóng yên gió lặng
trôi qua, không nghĩ đến sau khi đi làm về, vừa vào nhà liền nhìn thấy
ba mẹ đang ngồi trên sô pha.

Trên tay mẹ Giang đang bưng trái cây, định gọi anh qua cùng ăn, lập tức bị vành mắt đen thui của anh doạ cho hoảng sợ.

“Ơ kìa, con làm sao…” Mẹ Giang đứng lên, đi vòng quanh anh một vòng, không quá vài giây sau liền thay đổi biểu cảm, nhìn vết cào trên cổ anh, cười một tiếng hài lòng.

“Lão Giang à, ông xem một chút đi!” Bà lôi tay chồng, bắt đầu xem xét hiện trường yêu đương vụng trộm.

Nghe thấy tiếng gọi “Lão Giang” này, phản ứng đầu tiên của Giang Đông lại là, hôm nay Ninh Yên Nhiên cũng gọi anh như vậy nha.

Cái gì lão Giang hay không lão Giang, lẽ nào anh với ba anh là cùng một vai vế?

Mẹ Giang hào hứng chụp ảnh lưu lại, đối với cô bạn gái chỉ mới gặp một lần kia càng thêm tin tưởng, “Mẹ và ba con vẫn cho là con đang gạt cả nhà,
không nghĩ đến lại tiến triển thần tốc như vậy, con trai ngoan, thật
quyết đoán, dự tính lúc nào làm hôn lễ vậy?”

Giang Đông nghe được mà không hiểu ra sao, “Hôn lễ gì?”

Mẹ Giang đánh lên lưng anh một cái, thật là đáng giận mà, “Con đã cùng với con gái nhà người ta… Con phải chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể
bội tình bạc nghĩa!”

Giang Đông đầu đầy chấm hỏi, vội vàng phất tay cắt ngang lời của mẹ Giang, “Không phải, mẹ đợi chút, mẹ đang nói gì thế?”

Mẹ Giang trực tiếp đem ảnh mình vừa chụp đưa cho anh xem, không sợ anh
chối nữa, “Con nói xem đây là cái gì? Có phải do tiểu Ninh cào hay
không?”

Giang Đông nghĩ nghĩ, hình như là đúng vậy.

Hôm qua lúc Ninh Yên Nhiên phát sốt không muốn bị anh ôm, quả thật ngọ ngoạy mấy cái, chắc là lúc đó đã cào anh.

Cô nhóc mèo hoang, mong vuốt còn rất bén!

Giang Đông sờ sờ cổ, không để ý, “Không có gì đáng ngại, là người cào, không cần tiêm vắc xin phòng chó dại, mẹ đừng lo.”

Mẹ Giang:???

Không phải, ai lo lắng chuyện vắc xin phòng chó dại đâu?

Không đúng, chuyện này với chuyện vắc xin phòng chó dại có quan hệ gì?

Mẹ Giang và ba Giang liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ mình đã sinh ra một thằng ngốc rồi chăng?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.