Edit: V.O
Tương Quý Thần cười lạnh.
“Vậy sao? Vậy chờ cô hoàn thành hứa hẹn của mình rồi hãy nói!”
Thái độ Tương Quý Thần lạnh lùng, Mộ Kiều Kiều mím môi, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục quỳ, điều cô ta nên cảm thấy may mắn chính là bây giờ không phải là mùa đông, nếu không đôi chân lại thật sự không thể chịu nổi.
Mộ Kiều Kiều thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ ba, ngay lúc Tương Quý Thần xuất hiện, cô ta ngã xuống ngay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp suy yếu, tay cô ta lại kéo gấu quần Tương Quý Thần thật chặt.
“Quý Thần, em đã làm được, em hứa với anh quỳ ba ngày, bây giờ đã đến ba ngày, anh tha thứ cho em rồi chứ?”
Tương Quý Thần từ trên cao nhìn xuống Mộ Kiều Kiều, đáy mắt không có nửa phần xúc động, đôi mắt như ngọc đen lúc này tràn đầy lạnh lùng.
“Tha thứ cho cô? Cô đang cầu xin ai tha thứ? Mộ Kiều Kiều, tôi kêu cô quỳ ở chỗ này, là muốn để cô xin lỗi Thiên Tinh, về phần tôi, đời này kiếp này cũng sẽ không tha thứ cho cô! Cô làm sai, thiên lý khó tha!”
Mộ Kiều Kiều lắc đầu liên tục: “Không phải như thế, Quý Thần, em yêu anh! Tất cả những gì em làm cũng là vì anh! Em yêu anh như vậy, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ điểm này là sai, anh không thể tha thứ sao?”
Tương Quý Thần một tay lôi cô ta từ dưới đất dậy, ngón tay thon dài có lực bóp cổ cô ta.
“Cô đừng sỉ nhục tình yêu, tình yêu của cô, nhuộm máu Thiên Tinh, cô đạp Thiên Tinh tiến lên từng bước một, cô còn có tính người sao?”
Động tác của Tương Quý Thần khiến cho Mộ Kiều Kiều hoảng sợ vạn phần, cô ta nắm thật chặt tay Tương Quý Thần, dieendaanleequuydoon – V.O, cố gắng vặn mở tay anh ra, vậy mà, sức Tương Quý Thần lại càng lúc càng lớn, Mộ Kiều Kiều trợn to hai mắt, gương mặt nghẹn thành màu tím, thở cũng thở không thông.
Cô ta sắp chết sao? Đầu óc Mộ Kiều Kiều cũng có chút mê man, cô ta liều mạng giãy giụa, lại vẫn bó tay.
Lúc Mộ Kiều Kiều cho là Tương Quý Thần muốn bóp chết cô ta, đột nhiên Tương Quý Thần lại buông cô ta ra, Mộ Kiều Kiều ngã ngồi dưới đất, lấy tay che cổ, ho khan dồn dập.
Vừa rồi, tử vong cách cô ta gần như thế! Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến ánh mắt Mộ Kiều Kiều nhìn về phía Tương Quý Thần cũng có vài phần hoảng sợ.
“Quyển nhật ký gốc của tôi đâu?”
Đột nhiên Tương Quý Thần mở miệng, Mộ Kiều Kiều hoang mang lắc đầu liên tục: “Quyển nhật ký gốc gì?”
Tương Quý Thần cười lạnh, lấy quyển nhật ký lúc trước Mộ Kiều Kiều đưa cho anh, ném trước mặt Mộ Kiều Kiều, trong nháy mắt tờ giấy rơi đầy đất.
“Mộ Kiều Kiều, cô thật đúng là có bản lĩnh, đ** mẹ cô tìm người bắt chước nét chữ của tôi, sửa lại nội dung, ngay cả tôi cũng tin, nếu tôi không nhớ ra tất cả, cả đời này tôi sẽ phải sống trong những lời nói dối cô dệt nên, đúng không? Cô muốn tôi làm thằng ngu cả đời, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay? Có phải cô rất đắc ý không?”
Mộ Kiều Kiều nước mắt giàn giụa: “Thật xin lỗi, Quý Thần, em, em thật không cố ý, em chỉ muốn gần anh thêm một chút, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào. . .”
“Cút!”
Tương Quý Thần đạp một phát, Mộ Kiều Kiều bay ra ngoài, Mộ Kiều Kiều ngã mạnh xuống đất, xem ra từ giả bộ suy yếu đã biến thành suy yếu thật.
“Mộ Kiều Kiều, cô thật khiến tôi ghê tởm!”
Ánh mắt Tương Quý Thần khinh bỉ lại chán ghét, giống như nhìn một đống đồ bỏ đi, sau đó, không để ý Mộ Kiều Kiều cầu xin, nghênh ngang rời đi!
Sau khi vào biệt thự, Tương Quý Thần còn mệt mỏi hơn đánh trận, anh chán nản ngồi dựa lên ghế sa lon, trong lòng không khỏi vô cùng trống rỗng, cho dù bây giờ anh đuổi Mộ Kiều Kiều đi thì có thể thế nào? Thiên Tinh của anh cũng không về được nữa!