Edit: V.O
Không lâu lắm, Hà Dĩ Ninh cũng đến, nhìn thấy Vương Hiểu Lệ cũng ở đây, chỉ kiêu ngạo gật gật đầu, đối với bà thông gia này, bà luôn không quá coi trọng.
“Kiều Kiều, sao chỉ có một mình con, Quý Thần đâu?”
Vẻ mặt Mộ Kiều Kiều có chút ảm đạm, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Quý Thần đi ra ngoài.”
Hà Dĩ Ninh nhìn thấy Mộ Kiều Kiều muốn nói lại thôi, không khỏi chủ động mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy? Có phải Quý Thần ăn hiếp con không?”
Mộ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: “Không, chỉ là sau khi Quý Thần tỉnh lại có chút ngoan ngoãn, con lo nếu anh ấy nhớ lại chuyện lúc trước thì làm sao bây giờ?”
Hà Dĩ Ninh nghe vậy rất không thèm để ý nói: “Không cần lo, dù sao người phụ nữ kia cũng sẽ không trở về, cho dù Quý Thần nhớ lại, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Mộ Kiều Kiều gật đầu, trao đổi ánh mắt với Vương Hiểu Lệ, cũng có chút an tâm, có những lời này của Hà Dĩ Ninh, cho dù phía Tương Quý Thần xảy ra biến cố gì, Hà Dĩ Ninh cũng sẽ lo giúp.
“Nhưng mà nói, thật đúng là có chuyện Kiều Kiều con phải nắm chặt!” Hà Dĩ Ninh ưu nhã uống một ngụm trà, hơi nhấc mắt nhìn về phía Mộ Kiều Kiều.
Mộ Kiều Kiều nghe vậy vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: “Mẹ, mẹ nói đi.”
“Tốt nhất là con nhanh chóng mang thai, như vậy cho dù người phụ nữ kia trở lại, cũng không động được địa vị của con.”
Mộ Kiều Kiều nghe vậy đáy mắt xẹt qua một tia vặn vẹo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Dạ, con đã biết.”
Đối với Mộ Kiều Kiều khéo léo, Hà Dĩ Ninh rất hài lòng.
Đêm đó, lúc Tương Quý Thần trở về, phát hiện ánh đèn trong biệt thự hơi tối, dieendaanleequuydoon – V.O, trong ánh nến lóe lên, Mộ Kiều Kiều mặc một bộ váy đen nhung, cổ áo hình trái tim ôm trọn bộ ngực sống động cô ta, vải đen vẽ nên thân hình uyển chuyển của cô ta vô cùng nhuần nhuyễn.
“Quý Thần, anh về rồi à?”
Tương Quý Thần hơi cau mày, yên lặng ngồi xuống: “Đây là. . .”
“Ăn mừng thân thể anh hồi phục khỏe mạnh! Cheers!”
Mộ Kiều Kiều bưng một ly rượu đỏ, tư thế mập mờ hấp dẫn nhích tới gần Tương Quý Thần, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc, cộng thêm bữa ăn tối dưới nến này, cô ta không tin không hấp dẫn được Tương Quý Thần.
Ai biết, lúc cô ta đưa ly rượu trong tay đến gần đôi môi Tương Quý Thần, Tương Quý Thần lại vươn ngón tay ra đặt lên ly rượu: “Bác sĩ nói tạm thời anh vẫn không thể uống rượu.”
Mộ Kiều Kiều sửng sốt, sau đó thấy được Tương Quý Thần có vẻ mệt mỏi đứng dậy: “Hôm nay anh hơi mệt, ngày mai còn phải bay cho kịp, nghỉ ngơi trước đây, Kiều Kiều, tốt nhất là em cũng đừng uống rượu.”
Mộ Kiều Kiều thấy thế không khỏi quýnh lên trong lòng, cả người trực tiếp nhào tới trong lòng Tương Quý Thần, trong đôi mắt đẹp tràn đầy mập mờ và quyến rũ.
Tương Quý Thần đứng đó, trong đôi mắt đen tràn đầy bình tĩnh.
“Quý Thần, chúng ta cũng sắp kết hôn, anh. . .chẳng lẽ không muốn sao?”
Mộ Kiều Kiều mập mờ lấy tay vạch qua ngực Tương Quý Thần, bắp đùi dưới váy dài như ẩn như hiện, trước cảnh đẹp như vậy, hơi thở Tương Quý Thần cũng không hỗn loạn nửa phần.
Trong lòng Mộ Kiều Kiều nóng nảy lại không cam lòng, cô ta gần như dùng hết tất cả vốn liếng, gần như thiếu chút nữa lột sạch mình trực tiếp dâng lên, nhưng dù như thế, Tương Quý Thần lại vẫn không có phản ứng gì, điều này làm cho Mộ Kiều Kiều càng buồn bực.
Cuối cùng, Tương Quý Thần có chút không nhịn được đẩy Mộ Kiều Kiều ra: “Kiều Kiều, hôm nay anh thật không có hứng thú.”
Sau khi nói xong, anh trực tiếp xoay người đi.