Dọc con đường đi đến phố phía tây ngoại tộc, con ngựa bước từng bước thong dong, đi dạo không nhanh không chậm, lá cờ có chữ “Thẩm” giương cao lên khiến người đi đường đều lùi lại tránh đường, không ai dám cản đường.
Người đánh xe là một cặp thiếu niên sinh đôi, đôi nam nữ ở trong xe ngồi cách xa nhau.
“Tướng quân?” Nữ tử dịu dàng thanh tú gọi nhẹ.
Nam tử mặt lạnh lùng khoanh tay nhắm mắt.
“Tướng quân…” Nữ tử lại gọi một tiếng nữa.
Nam tử vẫn bất động như núi như cũ, không thèm để ý.
“Tướng quân, là do thiếp không tốt.” Nữ tử thở dài, lông mày lá liễu rũ xuống, hai tay nắm chặt vạt váy, cô đứng dậy nhích sang phía chỗ nam tử đang ngồi một chút một, cho đến khi vai của hai người kề sát nhau.
Cho dù là như vậy, nam tử vẫn không mở mắt ra, hai tay khoanh trước ngực hơi hơi chặt lại, ngón tay chàng gõ gõ theo nhịp.
Diệp Thê biết, Thẩm Tương Uyên đang tức giận, làm gì có đạo lý nào mà thê tử lại đuổi phu quân ra khỏi phòng, làm mất chừng mực, đã vượt quá khuôn phép rồi.
Thẩm Tương Uyên đích thực là đang giận, nhưng mà không phải bởi vì nguyên nhân mà Diệp Thê nghĩ, chàng là hối tiếc, chưa được thoa son môi cho nữ tử, cánh môi mềm mại nếu như bị ngón tay thô ráp của mình ấn lên thì sẽ như thế nào.
“Uyên Nhi, chàng đừng giận nữa, có được không, thiếp xin lỗi chàng.” Lúc Diệp Thê nói thì nghiêng người về phía trước, cánh tay của nam tử đụng vào bộ ngực đẫy đà của nàng.
Nơi Mềm mại thành công khiến Thẩm Tương Uyên mở mắt ra, con người đen nhánh yên lặng nhìn nữ tử, tầm mắt quang minh chính đại tự nhiên nhìn xuống cặp nhũ hoa thít chặt trên ngực nàng.
“Sau đó thì sao, chuẩn bị cách xin lỗi nào?” Thẩm Tương Uyên đã trưởng thành không bị sắc đẹp mê hoặc, cơ thể chàng dựa dựa về phía sau, làm bộ làm tịch.
Mở miệng nói chuyện thì rõ ràng là có hy vọng, Diệp Thê hơi hơi an tâm, suy nghĩ cách, tầm mắt của nam tử rõ ràng là nhìn chỗ đó của nàng, nhưng nếu cho chàng sờ soạng và cắn gặm, chắc chắn một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, không thể đi gặp Hỉ Mai.
Nữ tử do dự rất lâu, rốt cuộc sợ hãi nói trong ánh nhìn chăm chú của nam tử, “Cho Uyên Nhi nếm thử vị son môi của thiếp?”
Vừa dứt lời, Diệp Thê cảm thấy trời đất như quay cuồng, động tác điên cuồng kịch liệt của nam tử làm xe ngựa lắc lư, nhưng rất nhanh đã yêu lặng trở lại.
Bên ngoài A Tả nghi hoặc nhìn nhìn A Hữu, “Chủ tử ở bên trong luyện võ cùng phu nhân sao?”
A Hữu cười cười, “Yêu tinh đánh nhau.”
“Tướng quân.” Diệp Thê ngửa đầu nhìn nam tử đang đè trên người mình, cơ thể chàng chặn hết tất cả ánh sáng, thở dốc nặng nề giống như bị ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt của nàng.
Yết hầu của nam tử chuyển động phát ra âm thanh mơ hồ, bàn tay chàng vẫn đặt ở sau đầu Diệp Thê, sợ nàng bị va đầu.
“Uyên Nhi.” Diệp Thê vươn tay nâng khuôn mặt tuấn tú của chàng, ngón tay cái đè lên khóe môi căng chặt, chủ động đưa môi lên, nhẹ nhàng dán sát vào, hơi thở lan tỏa.
Trong loại chuyện này, Thẩm Tương Uyên đã được lĩnh hội cảm giác vui vẻ nhất, nếu đem chuyện giao hợp so sánh với việc ép trái cây chín lấy nước, có nhiều nước ngọt ngào, hôn môi khác nhau ở chỗ, là có vị chua chua của quả hạnh còn non xanh, sau khi nếm thử không thể khống chế được mà muốn nhiều hơn nữa, kích thích ham muốn sâu sắc.
Thẩm Tương Uyên hôn một cách vụng về, Diệp Thê ngây thơ ngây ngốc đáp lại, nước bọt chảy nhỏ giọt ra từ khóe môi hai người, họ đang tìm kiếm sự phù hợp trong mò mẫm.
Đầu lưỡi nếm ra mùi hương của nước hoa trước, vị ngọt thanh mát, sau đó thử chui vào trong từ kẽ hở cánh môi, trong khoảnh khắc đầu lưỡi dày rộng chạm được vào cái lưỡi đinh hương của nữ tử, Thẩm Tương Uyên đi trước một bước giữ chặt cái đầu muốn né tránh của nữ nhân, nghiêng đầu hôn càng sâu hơn.
Chàng cũng không phải là người không động não khi làm việc đi vào vết xe đổ bởi vì được hôn vào má.
Xe ngựa đi lòng vòng qua mấy giao lộ, nam tử buông lỏng nữ tử bị chàng cắn đến môi sưng đỏ, chôn đầu vào ngực Diệp Thê, Thẩm Tương Uyên thở ra một hơi thỏa mãn.
“Tướng quân, nguôi giận chưa?” Diệp Thê liếm liếm môi, không có vị máu tươi, nam tử tiết chế sức lực, không cắn rách da.
“Cũng tạm, hôn nữa là hết hoàn toàn.” Thẩm Tương Uyên lại cúi đầu xuống lần nữa, đã có một lần trải nghiệm lúc nãy, chàng tìm được cảm giác, đầu lưỡi liếm vòng quanh môi của Diệp Thê tạo ra âm thanh.
“Tướng quân, A Tả A Hữu sẽ nghe thấy.” Diệp Thê bị tiếng nước ướt át làm cho ngượng ngùng, nói thầm.
“Không sao, thính lực của chúng không tốt.” Thẩm Tương Uyên bảo đảm nói.
“Ưm….”.
Lại sau đó, toàn bộ tiếng rên rỉ của nữ tử bị nam tử nuốt vào trong, sự rung động mờ ám tràn ngập không gian chật hẹp.
Trước khi Diệp Thê bị hôn đến không thể hít thở được, tiếng A Hữu từ bên ngoài truyền đến.
“Gia, tới rồi.”.
Thẩm Tương Uyên toàn thân thoải mái đỡ Diệp Thê chân mềm nhũn xuống xe ngựa, bước chân mơ hồ mềm mại dựa vào trong lòng ngực nam tử, trong tay cầm một chiếc quạt tròn che đi cánh môi sưng đỏ, nước bọt dính đầy, bằng không ai nhìn thấy cũng đều có thể đoán được nàng vừa bị nam tử chà đạp một hồi.
Theo như Thẩm Tương Uyên điều tra, Hỉ Mai sau khi rời phủ đã thành thân, nhà chồng mở một cửa hàng điểm tâm ở cuối khu phố thành phía tây.
Đường phố phồn hoa, tiếng rao tiếng la liên tục không ngớt, xe ngựa xe lừa, những người bán hàng biểu diễn, cái gì cần có đều có.
Diệp Thê không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không đi dạo phố xá, lúc trước vì bận rộn với công việc mưu sinh, bán xong đồ thêu cũng chỉ mua chút thức ăn ở cửa hàng đi ngang qua trên đường, không đi dạo.
Nữ tử lén lút Thẩm Tương Uyên bên cạnh làm mặt hổ dùng cánh tay che chở cho nàng không bị người khác va vào, đợi lát nữa gặp được Mai Hỉ, nếu còn sớm, muốn cùng tướng quân đi dạo dạo một chút.
Diệp Thê đang nghĩ lung tung, đột nhiên có dòng người chen chúc đi về một hướng, tiếng thét to đứt quãng nghe không rõ ràng ở đầu nguồn.
“Chỗ kia làm gì vậy?” Diệp Thê không khỏi tò mò.
“Phu nhân, bán bánh xốp, mới ra lò.” A Tả nghỉ chân nghe ngóng một chút.
“Sao A Tả biết?” Diệp Thê thuận miệng hỏi.
Thẩm Tương Uyên nhíu mày lại cảm giác được câu chuyện hơi không thích hợp lắm.
“Phu nhân, thính lực của ta tốt, ở trong quân là số một số hai, không ai có thể bằng.”
Diệp Thê nhận ra được điều gì đó, buồn bực quay đầu không muốn nhìn nam tử, ai muốn đi dạo phố xá với quả cầu lăn nhỏ này chứ.
“A Tả, gia cảm ơn ngươi.” Ánh mắt của Thẩm Tương Uyên trở thành một đường thẳng tắp.
“Chuyện nên làm ạ.” A Tả nghiêm túc đáp.