*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Hoằng Đình muốn đưa tôi đi gặp dì bé của anh ta.
Tôi không đi.
Sợ xấu hổ.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Em cảm thấy đi gặp dì bé của anh xấu hổ hơn, hay là anh khiêng em về nhà xấu hổ hơn?”
Tôi lựa chọn đi gặp dì bé.
Trên đường, tôi vô cùng chật vật nghĩ cách tìm từ: “Lát nữa gặp dì bé anh, anh đừng giới thiệu linh tinh. Anh cứ bảo anh là ấy ấy của em …… ấy ……”
Đỗ Hoằng Đình đi phía trước tôi, xem di động.
Đột nhiên anh ta dừng bước lại, “Hai chữ này đọc thế nào?”
Tôi ngó sang.
Tôi nghĩ sao nói vậy đọc hai chữ to trên màn hình di động của anh ta: “Gian phu.”
Đỗ Hoằng Đình bật cười.
Tôi: “……”
Đồ trẻ con!
Mặt của bà đây đỏ bừng cả lên.
Tôi tức giận: “Đờ mờ ai có gian tình với anh chứ!”
Nói không có tình cảm thì gạt người, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu chút xuyến xao.
Dù sao thì em cũng là một thiếu nữ thích mơ mộng, còn dáng người của anh thì làm em hơi, ừm, tiêu tan ảo ảnh.
Chẳng lẽ lại vội vã triển khai mối gian tình này dưới dâm uy của anh ta ư?
Bố đây không làm nổi đâu……
Tôi vừa ngẩng đầu, lại thấy gió nổi mây phun, thời tiết đổi màu. Vẻ mặt Đỗ Hoằng Đình âm u, như thể muốn giết người.
Tôi lắp bắp như thường lệ: “Anh anh anh anh thế này là đang bắt gái nhà lành đi vào làm “ngành” đấy……”
Đỗ Hoằng Đình cảm thấy hơi buồn cười: “Người khác ước gì có gian tình với anh, anh còn không thèm đây! Em thì lại khinh thường chẳng báu.”
Tôi buột miệng thốt ra: “Chém gió! Lần trước em còn bắt gặp anh đưa hai ả tóc vàng thuê phòng ở khách sạn Grand Hyatt đấy!”
Toi rồi.
Sao Đỗ Hoằng Đình lại trừng mắt nhìn tôi vậy nhỉ?
Còn không nói lời nào rõ lâu.
Chẳng lẽ muốn giết tôi diệt khẩu?
Ôi má ôi!
Đột nhiên anh ta nâng cánh tay lên!
Sau đó duỗi tới ——
Anh ta cười xoa rối bù đỉnh đầu tôi lên.
Đỗ Hoằng Đình: “Canh cánh trong lòng lâu như vậy, bây giờ mới lôi chuyện cũ ra. Nghẹn sắp tức chết rồi đúng không?”
Lôi chuyện cũ ra là chuyện chỉ mấy người yêu nhau cãi nhau mới làm thôi mà? Quan hệ giữa anh và em là gì chứ, em vô duyên vô cớ làm gì có tư cách chất vấn anh chuyện này……
Đỗ Hoằng Đình nói sẽ đưa tôi đến khách sạn kiểm tra máy quay theo dõi.
Không cần đâu!
Mấy video 3P chơi hai cô gì đấy kích thích quá, tôi sợ xem chưa được mấy phút đã chịu không nổi!
Đỗ Hoằng Đình: “Mấy cô đấy là bạn học trong nhóm sinh viên trao đổi của đại học bên Đức, tới trường bọn anh thực hiện hoạt động trao đổi. Anh biết tiếng Đức nên giúp họ sắp xếp chỗ ở trong khách sạn đường được một tí thôi. Em không tin thì xem cam theo dõi đi, tổng cộng có mười lăm bạn học nữ, em có chắc anh chơi một lần tưng đấy cô được không?”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình khuyên tôi, “Đừng có tưởng tượng phong phú như thế.”
Tôi bất bình: “Anh đi hú hí với bồ của anh em mình cũng là em nghĩ nhiều à?”
Sợ anh ta nghĩ không ra, tôi còn đề cập đến từ mấu chốt “Ba con sói”.
Sắc mặt Đỗ Hoằng Đình rất khó coi: “Anh trả tiền không có nghĩa là anh dùng!”
“Còn nữa ——” Đỗ Hoằng Đình đột nhiên sà tới, thấp giọng nói: “Size của nó, anh dùng, bé lắm.”
A a a a a a a a a a!
Đủ rồi!
Em còn thơ dại tâm hồn em còn trong sáng anh đừng có tự nhiên cua sang chuyện người lớn thế chứ!
Cuối cùng tôi đã chịu đủ tra tấn, theo sau Anh Béo về nhà.
Đỗ Hoằng Đình như thể muốn chứng minh điều gì vậy, còn trịnh trọng giới thiệu tôi với dì bé của anh: “Mạnh Kỳ Kỳ, bạn gái của cháu.”
Dì bé tặc lưỡi lắc đầu: “Ôi cái thằng cháu ngoại của dì thật là…… Hôm nay mang cô bạn gái này tới, ngày mai lại đưa cô bạn gái khác tới làm quen, dì làm sao mà làm quen hết được!”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: Lườm nguýt giận dữ.
Dì bé cười như tiếng chuông bạc: “Giỡn thôi, giỡn thôi. Cháu xem Đỗ Hoằng Đình để ý cháu ghê chưa, má nó phồng như con cá nóc rồi nè.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình đúng là bị chạm nọc: “Số di động của dượng chưa thay đúng không ạ? Cháu sẽ gọi điện kêu dượng tóm mụ yêu tinh như dì đi luôn.”
Vẻ mặt của mỹ nữ quả là thay đổi trong nháy mắt, dì lập tức thu hồi gương mặt tươi cười, hếch cằm lên: “Đuổi dì đi đấy hả?”
Đã ra mặt bề trên thế này, phải tôi, chỉ sợ tôi sẽ không ngừng đáp: “Không dám, không dám.”
Đặng để không khí bớt xấu hổ hơn nhiều.
Nhưng Đỗ Hoằng Đình thì khác, anh nói thẳng căng: “Đúng vậy.”
Dì bé bỏ đi luôn.
Cái quái gì thế?
Tôi chưa từng thấy bà dì nào không giống dì, và thằng cháu nào không ra dáng cháu trai như vậy.
Đỗ Hoằng Đình chẳng ỏ ê gì, đi dọn dẹp phòng.
Đồ ăn vặt và bưu kiện bày từa lưa trên bàn trà, dép lê khăn tắm bừa bãi trong phòng tắm, quần áo đệm chăn cuộn thành một đống trên giường……
Toàn là kiệt tác của dì bé.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Hai chị em mẹ anh với dì bé anh đều ăn ở như thế đấy.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình lại nói: “Đàn ông trong nhà quen rồi.”
Tôi: “Ồ.”
Tôi thấy hơi thương cảm cho Đỗ Hoằng Đình và bố anh, cả ông ngoại và dượng anh nữa.
Chỉ chốc lát sau, dượng gọi điện thoại tới hỏi dì bé đi đâu rồi.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Chạy rồi.”
Dượng tức giận mắng Đỗ Hoằng Đình xơi xơi, “Sao bay không giữ dì bay lại, đồ con lợn!”
Đỗ Hoằng Đình cũng mắng trả: “Đồ bệnh nhân Stockholm, thích bị ngược đãi!”
(Hội chứng Stockholm là một tình trạng tâm lý, xảy ra khi một nạn nhân bị bắt cóc phát triển cảm xúc tích cực về kẻ bắt cóc mình.)
Dượng thở dài, bấy giờ mới nói: “Dì bé bay vừa mới phá thai, không thể chạy loạn khắp nơi được.”
Đỗ Hoằng Đình: “Sao lại thế ạ?”
Dượng: “Giữ thai thất bại. Cô ấy nói là do lúc mang thai dượng không cai được rượu với thuốc lá. Là lỗi của dượng.”
Đỗ Hoằng Đình: “Chưa chắc ạ.”
Dượng: “Là lỗi của dượng, dượng không nên cãi lại cô ấy, cũng không nên nói thế với mày.”
Đỗ Hoằng Đình: “Đồ đội vợ lên đầu!”
Dượng: “Nếu mày gặp lại dì mày, thì đừng nhắc đến việc này nhé, cứ hầu hạ bả cho tốt đi. Rồi mày muốn gì dượng cũng mua cho.”
Đỗ Hoằng Đình: “Cháu muốn Lamborghini.”
Dượng: “Cút.”
Cúp máy xong Đỗ Hoằng Đình lại dọn dẹp tiếp, còn lấy túi rác bỏ tất cả Marlboro và bia trong nhà vào vứt đi.
Tôi: “Anh hút thuốc à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Thi thoảng.”
Tôi: “Thế vứt làm gì?”
Đỗ Hoằng Đình: “Đỡ để sau này em vin vào cớ đấy để làm loạn.”
Tôi:!!!
Anh hai ơi hai đứa mình còn chưa xem tuổi coi có hợp nhau không đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!
Tôi vội vàng ra net làm mấy ván game cho đỡ sợ.
Đang chơi hăng say thì khách ở phòng kế đột nhiên thò đầu vào: “Cháu dâu ngoại, chơi game suốt đêm không về nhà ngủ, giai nhà cháu có biết không?”
A a a a a a a tôi sợ tới mức đứng bật dậy: “Cháu! Chào! Dì! Bé!!!”
Tiếng chào vang vọng khắp quán cà phê Internet.
Dì bé cùng về ký túc xá với tôi.
Cũng may có đứa bạn cùng phòng hay ở lại nhà bạn trai nó nên để đệm không giường trống, tôi dọn dẹp một chút.
Ai dè vừa quay đầu lại dì bé đã ngủ trên giường tôi rồi.
Hình như tu hú chiếm tổ là truyền thống tốt đẹp của gia đình Đỗ Hoằng Đình.
Lúc dì bé tỉnh dậy, tôi chan một bát canh trứng táo đỏ đường phèn đầy cho dì.
(Canh trứng táo đỏ đường phèn: bổ máu)
Đây là do bạn cùng phòng kiêm thần bếp Lưu Lệ Quyên của tôi nấu.
Chắc hẳn dì bé đã đói lả, dì ăn một hơi bằng sạch rồi mới hỏi: “Cháu biết cả rồi à?”
Toi rồi.
Đỗ Hoằng Đình đã bảo đừng nhắc tới chuyện này rồi.
May mà tôi lanh trí: “Đang tới kì nên ăn cho bổ máu ạ.”
Dì bé vừa lầu bầu: “Bổ thế này cũng khoa trương quá rồi……”, vừa nhìn nồi cơm điện chằm chằm: “Cho dì thêm bát nữa.”
Dì bé ở suốt một tuần.
Rốt cuộc dì bé cũng nguôi giận, cho phép dượng đón giá hồi cung.
Trước lúc chia tay, dì bé khuyên tôi: “Cháu phải để ý Đỗ Hoằng Đình. Gia tộc nhà dì có một bệnh di truyền vô cùng đáng sợ……”
Lòng tôi căng thẳng, cảm thấy thương thay cho Anh Béo, giọng điệu không khỏi lo lắng hơn: “Bệnh gì ạ?”
Dì bé: “Bệnh công chúa.”
Tôi: “……”
Đúng rồi.
Dì bé, dì không tính trả tiền đã rồi hẵng đi hay sao?
Cái khác chưa tính, tiền mười mấy con gà mái quê già ai sẽ trả đây?
Hôm dượng tới đón giá, dượng tặng tôi một chiếc laptop Alienware.
(Dòng lap Alienware của hãng Dell, cấu hình mạnh, chuyên để chơi game.)
Trong nháy mắt tôi cảm thấy dượng bé cao lớn vĩ đại, cây ngọc đón gió, hiên ngang đất trời, bi thảm nhất vũ trụ, đẹp trai vô địch thế giới!
Dì bé bảo tôi về sau đừng ngồi cà phê Internet thâu đêm nữa. Con lap này cấu hình siêu cao chơi game chỉ có chuẩn cmnl.
Dì bé.
Cháu biết nói với dì thế nào đây?
Dì đúng là người dì không giống dì nhất mà cháu từng được thấy.