Phong quản gia đã mua rất nhiều thức ăn ngon còn chuẩn bị cả nguyên liệu làm bánh gato, Noãn Noãn chưa bao giờ làm bánh nên có chút mong đợi được học hỏi từ ông ấy, phong quản gia vui vẻ:
“Năm nay có vẻ ngài ấy không còn phải cô đơn nữa rồi!”
Noãn Noãn ngầm hiểu hơi đỏ mặt:
– ” Thật ra một cháu không quan trọng vậy đâu, cũng chỉ là một người ngoài ạ”
– “Tôi chưa từng thấy ngài ấy thân thiết với bất cứ cô gái nào ạ, đây là lần đầu tiên đấy ngày ấy cũng 34 tuổi rồi.”
– “Gì cơ ạ, 34 tuổi á, trong anh ta trẻ vậy!”
Noãn Noãn ngơ ngác mình lấy người lớn tuồi như vậy làm chồng á, dù là hợp đồng nhưng đây là tình yêu chú cháu sao, cô hoài nghi cuộc đời, sao mà anh ta dưỡng da hay vậy chứ không một nếp nhăn không biết anh ta sài mỹ phẩm hiệu gì nhỉ.
Hai người chất đồ ăn vào trong xe rồi vội vã quay về biệt thự trước khi trời tối. Phong quản gia cùng Noãn Noãn làm bánh kem cho Hàn Thiên Dạ ông ấy đã chỉ cô cách trộn nguyên liệu, nướng bánh, làm kem tươi, rồi trang trí dùng cả dâu tây nữa trông đáng yêu vô cùng.
Hai tiếng vật lộn cuối cùng cũng hoàn thành một chiếc bánh màu hồng trang trí hình con heo cute phô mai que, có thêm dâu tây, bông hoa hồng nữa, mà hình như không hợp với sở thích anh ta cho lắm.
Noãn Noãn:-“Cuối cùng cũng xong!”
Phong quản gia:-“Cô vất vả rồi, bên này các đầu bếp cũng đang nấu gần xong rồi đấy ạ.”
Noãn Noãn:-“Cái bánh này trong kì dị quá không ạ! Lần đầu cháu làm nên hơi…, chúng ta có chọc giận anh ta không nhỉ, hay là nên mua một cái mới.”
Phong quản gia: -“Ngài ấy chắc sẽ vui ạ, ngài Dạ cũng không thường ăn đồ ngọt nên cô không cần quá căng thẳng.”
Noãn Noãn:-“Cháu cũng hi vọng vậy, hôm nay cám ơn ông nhiều lắm ạ”
Phong quản gian:-“Không có gì” nở nụ cười ôn hòa hiền từ nhìn Noãn Noãn.
Cả bàn tiệc được dọn ra từ sớm, toàn sơn hào hải vị, tôm cua mực ốc, thịt gà thịt heo, rau, nấm, có cả một con heo sữa quay mùi thơm nức mũi, những món ăn phương Tây cũng có món gan ngỗng, bò bít tết thượng hạng dát vàng, trứng cả hồi, casimi cá hồi, mực,…..
Trông vừa xa xỉ vừa hào nhoáng.
Noãn Noãn đặt chiếc bánh kém mình tự tay làm ở giữa trông chiếc bánh vụn về làm sao còn màu hồng sến nữa nhưng không sao cô cho rằng quan trọng nhất là có tấm lòng.
Cô giúp người làm thổi bong bóng trang trí xung quanh, còn mua sẵn pháo để đốt ăn mừng nữa.
Cô nghe mọi người nói sinh nhật năm nay làm đơn giản bí mật để anh ta bất ngờ nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hàn Thiên Dạ đâu.
Phong quản gia nói Hàn Thiên Dạ tối muộn sẽ về, cô ấy đành ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp chờ đến tận 11 giờ đêm vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Noãn Noãn buồn ngủ đến mức không mở mắt lên nổi, cô không thèm đợi nữa, một mình lên lầu ngủ trước.
Noãn Noãn vừa ngủ thiu thiu chợt tỉnh giấc “đùng đoàng” là tiếng súng, cô ấy sợ hãi: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ”, nhớ đến đêm kinh hoàng lần trước cũng có tiếng súng như vậy cô cho rằng Hàn Thiên Dạ bị ai đó tìm đến tận nhà trả thù.
Mặc vội chiếc áo khoác mỏng tênh cùng chiếc váy ngủ màu trắng ngắn ngủn mang đôi dép lê đi trong nhà cô chạy xuống nhà không thấy Phong quản gia đâu cả, lần nữa lại nghe thấy tiếng súng, đi theo âm thanh đó cô đến gần phòng sách đối diện là phòng làm việc của Hàn Thiên Dạ ở tầng ba khu biệt thự phía trên phòng ngủ của cô.
– ” Anh ta đã về rồi ư, chuyện gì xảy ra vậy, anh ta không bị bắn trúng nữa đó chứ. Phải làm gì bây giờ”
Hạ Tư Noãn lẩm bẩm một mình.
Bỗng có tiếng bước chân ai đó sau lưng vọng lại, Hạ Tư Noãn sợ hãi vội vàng trốn vào phòng đọc sách, cô thấy người đang ông mặt áo đen chắc là vệ sĩ của Hàn Thiên Dạ đang dẫn theo hai người đàn ông khác còn có cả Mli đi vào phòng làm việc của Hàn Thiên Dạ, họ không đóng cửa phòng.
Noãn Noãn hé mở cửa phòng sách lén nhìn vào bên trong phòng làm việc.
Cô nhìn thấy Hàn Thiên Dạ anh ta đang ngồi trên chiếc ghế tựa màu đỏ nhung mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng trên tay cầm khẩu súng, phía dưới là ba người đang quỳ rạp lạy lộc van xin, bên trái anh ta là Phong quản gia, bên phải là người tóc vàng và tóc xanh đưa anh ta về lần trước, nhìn gương mặt lãnh lẽo của anh ta Noãn Noãn toát mồ hôi, cô cảm thấy hơi sợ.
– “Ngài Dạ tôi xin ngài, chúng tôi sai rồi, ngài đừng giết chúng tôi hãy tha cho chúng tôi có được không, tôi nguyện làm trâu ngựa cho ngài… huhu” một người đàn ông béo ú quỳ lại van xin.
Hàn Thiên Dạ:-“Lúc phản bội tôi, biển thủ tiền của công ty tôi là ông phải biết sẽ có ngày này rồi chứ! Cái đầu này không biết suy nghĩ tôi sẽ không giữ lại”
Hàn Thiên Dạ đứng dậy đưa tay hướng mũi súng vào đầu ông ta không do dự bóp cò.
Tiếng súng vang lên máu bắn tung tóe khắp nơi bắn cả vào mặt Hàn Thiên Dạ nhưng anh ta vẫn lạnh lùng trông vô cùng đáng sợ ánh mắt tràn đầy sát khí, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Noãn Noãn không dám thở mạnh nhìn kĩ xung quanh phòng trời ơi hàng chục thi thể, anh ta còn giấm lên xác một người để gác chân, anh ta đang thanh trừng bọn họ sao.
Noãn Noãn sợ hãi ngồi xuống sàn nhà sợ hãi bịt chặt miệng mình lại.
– “Hàn Thiên Dạ giết người rồi, chính tay anh ta đáng sợ quá! Anh ấy không khác gì một ác ma cả.” cô ấy không thể ngừng run rẩy.
Hàn Thiên Dạ tiếp tục tra hỏi những người còn lại rồi thẳng tay bắn chết bốn năm người nữa, những người ngồi cạnh anh ta cũng lạnh lùng mặt không biến sắc, có lẽ họ đã quá quen với cảnh này.
Đến lượt ca sĩ Mli cô ta không biết mình đã làm gì đắc tội Hàn Thiên Dạ mà bị bắt tới đây, cô ta bị dọa sợ bởi sự tàn độc vừa rồi vội vàng gập đầu xin lỗi nhưng Hàn Thiên Dạ vẫn tàn nhẫn ra tay nhét súng vào họng Mli một phát bắn chết.
Không chỉ đích thân bắn chết nhiều người anh ta còn thả cho hai hổ thú cưng của mình ăn thịt bọn họ nữa, tiếng gầm gừ, xé thịt từng miếng từng miếng từ người ra, có người chưa chết hẳn chỉ bị bắn vào bụng, tay chân lại bị cắn chết xé xác một cách vô tình, máu lạnh; chỉ cần đối đầu với anh ta liền trở thành miếng mồi béo bở của thú hoang cảnh tượng trông kinh dị vô cùng.
Mùi máu tanh nồng ở khắp nơi, tiếng hét cầu cứu sợ hãi thất thanh, những vệt máu kéo dài trên nền nhà còn cả những vết màu đỏ tươi trên chiếc áo choàng tắm của Hàn Thiên Dạ, vẻ mặt như băng lạnh lẽo, ánh mắt vẫn còn sát khí và sự nóng giận.
Tiếng của Phong quản gia:
– “Thưa ngài, rượu vang của ngày đây ạ!”
Hàn Thiên Dạ đón lấy ly rượu lắc lắc lại ngồi vững vàng trên chiếc “ngai vàng” của anh ta giữa những xác chết xung quanh trông như một hoàng đế của địa ngục chết chóc lạnh lẽo, vừa tàn nhẫn vừa vô tình làm người ta không khỏi hãi hùng.
Noãn Noãn sợ hãi run rẩy toàn thân, chân cô mềm nhũn ra ôm lấy chính mình tự trấn an, người đàn yếu ớt cô vừa chăm nôm mấy hôm trước với vẻ mặt đáng thương hôm nay cô thấy một vẻ mặt khác của anh ta:
– ” Không có lẽ đây mới là bản tính thật sự của Hàn Thiên Dạ đúng như lời đồn tàn nhẫn vô tình, giết người như cơm bữa vậy”.
Noãn Noãn cảm thấy buồn nôn vì mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, quay mặt vào trong phòng sách vội khép cửa lại, cô ấy thầm nghĩ:
“Anh ấy thật đáng sợ, mình phải tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.
Bỗng cánh cửa phòng đọc sách mở ra
“cạch”.
Đôi tay to lớn cầm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy bóng dáng to lớn của người đàn ông hiện lên, Noãn Noãn sợ hãi quay về phía sau liền nhìn thấy ánh mắt đáng sợ và gương mặt đầy máu.