*
Trong căn phòng tối bí mật dưới tầng hầm để xe, ánh sáng le lói của chiếc đèn chùm không thể soi rọi khắp màn đêm đen tối và tiếng oán than nơi đây.
Đây là phòng tra tấn, Hàn Thiên Dạ đã xây dựng nó từ rất lâu về trước, nơi đây vừa rộng vừa tối, một chiếc bàn tròn thẩm vấn đặt giữa phòng, xung quanh bốn bề là bóng tối không thấy vách ngăn.
Nơi đây lúc nào cũng đượm mùi máu và hơi thở của quỷ. Tiếng các dụng cụ sắt đang được mài giũa sáng bóng lóe lên bên ánh lửa bập bùng phía sau.
Đủ loại dụng cụ tra tấn được trưng bày như mời gọi các tù binh tự mình lựa chọn. Roi sắt, búa sắt, lưỡi đao sắt nhọn, cưa điện,… đủ loại vũ khí từ thô sơ đến hiện đại đều có cả,…. đến cả dụng cụ chuyên hành hạ người khác như máy dập đầu gối, mái chém, máy kéo phanh thây… cũng không thiếu.
Chúng như những đồ vật có linh tính đều khát máu đang chực chờ kẻ xui xẻo khi bị dây vào, dùng máu tươi của mình mà nhuộm đỏ sự thèm khát này.
Không còn dáng vẻ xinh đẹp, không còn bộ dạng yêu kiều tự tin, nước mắt Hứa Đường Uyên lưng tròng chảy dài, cô ta đang sợ, thật sự bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc. Đôi tay bị trói trên xích sắt, cả thân thể đang lơ lửng trên không chống chịu.
Cảnh tượng quen thuộc này lại diễn ra, chỉ khác ở chỗ cô ta đang thế vào chỗ Noãn Noãn chịu đựng sự tra tấn mà cô ta đã làm với Noãn Noãn. Cảm nhận sự sợ hãi bất lực cùng cảm giác chờ đợi cái chết là gì.
– “Xem kìa, là ai đang run rẩy vậy hả?”
Hứa Đường Uyên ngước khuôn mặt đang gập xuống lên mà nhìn về phía trước nơi chiếc bàn thẩm vấn đang ngự trị.
– “Lâm Thành anh… anh… mau thả tôi..khụ khụ…”
– “Sao vậy, lạnh rồi sao? Xem ra mấy xô nước lạnh đã làm cô cảm rồi nhỉ?”
– “Tôi xin anh… mau… mau thả tôi ra, tôi sai rồi. Tôi đã sai khi động vào Hàn Thiên Dạ. Nhưng chúng ta là chỗ quen biết từ nhỏ, đứa con trong bụng tôi là con cháu nhà họ Lâm các người anh chẳng lẽ thấy chết không cứu sao?”
– “Tại sao tôi phải cứu cô? Ai có thể khẳng định cái thai đó là của em trai tôi chứ? Vì chuyện này của cô mà đã khiến tập đoàn Lâm Thị bị Hứa Dương Dương nhắm đến hắn chèn ép đủ kiểu khiến chúng tôi gặp khó khăn.
Xưa nay không ai dám động đến giới quý tộc thượng đẳng, vậy tôi càng nên tận dụng cơ hội này cho anh em hai người bài học để trả món nợ đó nhỉ?”
– “Anh… không… tôi đảm bảo đứa bé là của Lâm Thanh, nếu anh không thích tôi sẽ không bám lấy anh ấy nữa.
Tôi thật sự không muốn chết… huhuhu… tôi rất sợ chết, xin anh hãy tha cho tôi.
Mối thù của Lâm gia anh chỉ cần tính lên đầu Hứa Dương Dương là được rồi, tôi không có liên can đến, anh tha cho tôi đi…”
Hứa Đường Uyên như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ta biết nơi đây đều toàn quyền kiểm soát của Hàn Thiên Dạ nếu đợi quý tộc học Hứa đến đàm phán có khi mồ đã xanh cỏ. Hi vọng duy nhất níu giữ lúc này là đứa nhỏ trong bụng cô ta.
Một đứa con mà cô ta dùng mọi cách để có được, cô ta không cam tâm bản thân lại mất hết tất cả chỉ vì động đến Hạ Tư Noãn. Từng nỗi câm hận như được khắc sâu hơn, ánh mắt tuyệt vọng nhưng cũng đầy am hiểm và toan tính…
– “Tôi không có quyền đó đâu, còn về đứa bé đó cả Thanh nó cũng không cần đến cô cũng chẳng nên giữ làm gì.”
– “Anh sao có thể nói như vậy chứ? Anh là tên máu lạnh? Lâm Thành! Nếu hôm nay tôi thật sự có chuyện anh không hổ thẹn với em mình với ba mẹ anh những người trông ngóng sự hợp tác của hai gia tộc, trông ngóng sự chào đời của đứa trẻ sao?”
Lâm Thành cười một cách lạnh lùng, ánh mắt ngạo nghễ nhàm chán,… Ba mẹ? Anh từng có ba mẹ sao? Cái họ cần cũng chỉ là đứa con có giá trị.
Mẹ của Lâm Thành là tình đầu của ba anh nhưng sau đó ông ta đã vì vinh quang và tiền bạc mà kết hôn với người phụ nữ giàu có khác mặc kệ bà ấy đang mang thai mà ruồng bỏ. Sau này khi quay về cũng là vì cướp lấy đứa con trai khỏi người mẹ đang mắc bệnh hiểm nghèo khiến bà rơi vào u uất mà mất đi.
Lâm Thành vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt mẹ, nhớ rõ mặt bà ấy thì bà đã vĩnh viễn rời đi. Cuộc sống sao đó cũng chẳng dễ dàng gì, kẻ được nuôi như con cờ trong nhà luôn nhận sự ghẻ lạnh và ghét bỏ.
Nếu không theo cha nuôi hẳn Lâm Thành chỉ là thứ rác thải trong mắt ba mình, đứa con có cũng như không này hẳn là luôn khiến ông ta mất mặt…
Câu nói Hứa Đường Uyên như chạm vào nỗi đau chôn giấu, Lâm Thành lộ ra dáng vẻ lạnh lùng hơn thường ngày, ánh mắt sắt bén nhìn cô ta đang ra sức dạy đời. Tiếng nói ảm đạm trầm trọng phát ra như dọa dẫm.
– “Máu lạnh sao? Cô nghĩ những người là con nuôi của lão ác ma đó còn có máu sao? Tôi chỉ là làm theo lời của lão đại thôi, cô đang mang thai sao? Cũng đúng lúc thật tôi chưa từng thấy dáng vẻ của một thai nhi bao giờ. Hay chúng ta rạch bụng cô ra xem thử nhỉ?”
“Gì chứ” Hứa Đường Uyên cảm nhận được áp suất thấp xung quanh, câu nói đó không phải là đang đùa đấy chứ. Không lẽ tên này thật sự không có trái tim sao? Hắn cũng tàn nhẫn như Hàn Thiên Dạ à, sao hắn có thể nói ra lời đáng sợ bằng dáng vẻ bình tĩnh đó.
– “Anh… anh bình tĩnh đã…. tôi… chỉ là… tôi đã nói sai. Tôi xin lỗi, tôi sai rồi,… anh sẽ không làm vậy có phải không? “
– “…”
Một sự im lặng bao trùm bầu không khí, mùi máu tanh vẫn thoang thoảng trong không gian tâm tối, tiếng tim đập, mồ hôi rơi từng giọt lạnh toát. Hứa Đường Uyên như ngồi trên đống lửa nhìn Lâm Thành vẫn im ru không hé môi… Tiếng dao nhọn vẫn mài bên tai bén ngót khiến cô ” sợ mất mật” mà run rẩy liên hồi.
– “Tôi không ngại nói cho cô biết, Dạ nói tôi muốn làm gì cũng được, chỉ cần chừa lại cô nửa mạng để chính tay người con gái của anh ta giải quyết cô.
Vậy nên mấy chuyện mổ bụng lấy thai đó cũng không phải là gì quá đáng sợ đâu. Cô cứ thả lỏng mà hưởng thụ. Không phải rất thích hành hạ và dày vò người khác sao? Hứa tiểu thư giả mạo?”.
– “Anh….Không….”
Hứa Đường Uyên mở to đôi mắt kinh ngạc, sự thật đó làm sao anh ta biết được. Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
– “Á… Đau… đau quá cứu tôi…không…”
– “Đầu tiên chúng ta chơi cùng roi da nhé?”
– “Không đừng đến đây,… không!… Cứu tôi..”
Trong màn đêm tối chỉ còn lại tiếng roi da quất “bịch bịch ” liên hồi vào da thịt cùng tiếng hét chói tay của người phụ nữ vang vọng khắp tầng hầm.
Lâm Thành vẫn ung dung ngồi trên ghế nhìn màn trình diễn trước mắt, kẻ lúc nào cũng vui vẻ lạc quan khuấy động trước bạn bè lại có khi tĩnh lặng đến đáng sợ…
Có lẽ sở trường của anh vẫn là bức ép và hành hạ kẻ khác đến người không ra người, ma không ra ma…